Nam Cảnh Vương thật lâu không nói gì.

Bình tĩnh mà xem xét, Thái tử khôi ngô tuấn tú, tài hoa hơn người, tính tình nhân phẩm đều hạng nhất, tất nhiên vô cùng xứng đôi với nữ nhi của ông.

Nhưng cố tình, hắn là Thái Tử. Chỉ thân phận “Thái tử” này thôi cũng đủ làm cho người muốn “một đời một kiếp một đôi người” chùn bước. Liệt kê trong sách sử, có hoàng đế nào không có tam cung lục viên? Xem như có là đương kim Thánh thượng, năm đó biểu hiện yêu thương Thôi hoàng hậu đến mức nào, nhưng sau khi nàng chết, trong cung vẫn có thêm người mới.

Thật ra, tính tình của Thái tử và đương kim hoàng đế khác nhau như trời với đất.

Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày hắn kế thừa hoàng vị, cũng không ai biết, sau khi nắm quyền Thái tử sẽ biến thành bộ dạng như thế nào.

Phu thê bình thường cãi vã có thể hòa ly. Nhưng một khi đã liên quan đến “hoàng đế” thì không thể thoát khỏi hai chữ “quân thần”.

Chẳng lẽ sau này "Hoàng đế" bị hoa mù mắt, bọn họ còn có thể cùng hắn mặt đối mặt tranh luận, hắn ruồng bỏ lời hứa hẹ như thế nào sao?

 “Hành Nhi, đây chính là con đường không thể quay đầu lại.”  Nam Cảnh Vương khó khăn lên tiếng, muốn để nữ nhi đổi ý.

Nhưng Lạc Chi Hành  nhanh chóng lên tiếng không cần suy nghĩ: “Nữ nhi biết.”

“Vậy con——”

“Nhưng nữ nhi muốn vì hắn, cũng muốn vì chính mình, xông vào một lần.” Lạc Chi Hành nói rõ.

Nam Cảnh Vương á khẩu không trả lời được.

Ông là người người bất cẩn, không để ý nhiều nhưng mưa dầm thấm đất cũng biết, một người dũng cảm tin tưởng người khác, cũng không chắc chắn sẽ có được kết cục tốt đẹp. Thôi gia chính là ví dụ xương máu: Lão Thôi trung quân vì nước bị tước mất binh quyền, nhàn rỗi ở nhà, Thôi hoàng hậu ỷ lại trượng phu bị  một đòn giáng thẳng người, hồng nhan bạc mệnh.

Nhưng ông càng biết, nhữ nhi nhà mình từ khi còn nhỏ đã là người có chủ ý. Nếu nàng đã thẳng thắn nói rõ với mình, sẽ không vì “nghi ngờ” mờ mịt mà thay đổi chủ ý.

Nam Cảnh Vương cảm xúc ngổn ngang.

Hồi lâu, ông mới vỗ nhẹ vào gáy Lạc Chi Hành, hạ quyết tâm: “Được. Vậy chúng ta…tin hắn một lần.”

 “Cha……” Lạc Chi Hành sửng sốt một chút, nàng đã chuẩn bị tinh thần tốn thêm thời gian thuyết phục cha, lại không nghĩ tới ông có thể đồng ý nhanh như vậy..

 “Con chỉ cần làm những gì mình muốn làm.” Nam Cảnh Vương cười nói: “Cha vẫn ở phía sau là làm chỗ dựa cho con.”

*

Mùng một tháng giêng, năm mới bắt đầu.

Trời còn chưa sáng, Lạc Chi Hành đã bị Bình Hạ và Bán Tuyết đánh thức. Nàng nửa mê nửa tình đi rửa mặt, sau đó lại mơ màng ngồi trước bàn trang điểm.

Bán Tuyết vừa chải đầu cho nàng vừa nói: “Đêm qua quận chúa ngủ không ngon sao? Tại sao quầng thâm mắt lại dày như vậy?”

Lạc Chi Hành khẽ ngáp một cái.

Đêm qua đầu óc nóng lên nói rõ mọi chuyện với cha, mặc dù kết quả rất tốt, nhưng chính vì kết quả tốt mà nàng trằn trọc cả đêm. Mãi cho đến nửa đêm, cuối cùng cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Ai ngờ mới ngủ được một lát đã đến giờ dậy.

Mùng một tháng giêng có triều hội, tuy lấy danh nghĩa như vậy, thật ra lại không có nghị sự.

Hoàng đế triệu kiến tất cả quan lại, Tần quý phi lái tiếp kiến nữ quyến có phẩm cấp vào cung đón năm mới

Lạc Chi Hành thân là quận chúa, bình thường không lui tới với người ở Thịnh Kinh cũng được, nhưng lần này như thế nào cũng tránh không được.

Xe ngựa đến cửa cung, Lạc Chi Hành mới lấy lại tinh thần, theo dòng người tiến cung.

Hôm nay tất cả nữ quyến đều vào cũng, không có cách nào đi theo cha như hôm qua, Lạc Chi Hành đành phải một mình đi theo cung nữ dẫn trước.

Lo lắng phải nói chuyện đáp lời với người không quen biết, Lạc Chi Hành suốt đường tập trung nhìn thẳng.

Cũng may thuận lợi, Lạc Chi Hành khẽ th�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play