Ngày hai mươi tháng ba, cái nóng lặng lẽ tới.
Mặt trời trên cao thiêu đốt, dường như muốn biến toàn bộ Nam Cảnh thành lò hơi, chỉ có sườn núi Vân Gian cách thành Ninh Xuyên khoảng năm mươi dặm may mắn thoát nạn.
Ngày khách hành hương tụ tập, người ngựa như nước, còn chẳng có tấc đất cắm dùi.
Trong chùa tiếng Phạn vang lên từng đợt, gỗ đàn hương dày đặc quanh xà nhà, tựa như đang thể hiện ở thời kỳ hoàng kim.
Đúng lúc này, một tiểu sa di* thở hồng hộc chạy vào trong chùa, lợi dụng thân hình nhỏ gầy linh hoạt, khéo léo xuyên qua đám người đông đúc, vòng qua đại điện, vừa nhìn thấy bóng người quen thuộc, hai mắt sáng lên, vội vàng chạy tới kêu to: "Sư, sư huynh! Không hay rồi—"
(Sa di: Sa di là tiếng dịch âm của Pàli Sàmanera, và được dịch ý là Cầu tịch, Cần sách hay Tức từ. Nghĩa là ưa sự vắng lặng, siêng năng tu học, dứt bỏ việc ác, thực hành từ bi. Đây là những người nam xuất gia từ 7 tuổi đến 70 tuổi, đã thọ mười giới mà chưa thọ giới Cụ túc. Nếu người nữ xuất gia thì gọi là Sa di ni (Sàmaneri) được dịch ý là Cần sách nữ, Tức từ nữ. )
Vị tăng nhân trẻ tuổi được gọi là sư huynh vỗ vai hắn, cười an ủi: "Đừng vội, từ từ nói.”
Hơi thở dần đều lại, tiểu sa di lo lắng nói: “Dưới chân núi có rất nhiều quan binh, còn đi về hướng chùa chúng ta.”
Hắn vừa nói vừa khua tay múa chân: “Bọn họ đều cầm vũ khí, dáng người cao lớn, nhìn qua có vẻ cực kỳ hung ác.”
Tăng nhân hơi kinh ngạc: “Hả? Năm nay tới sớm như vậy sao?”
Thấy sư huynh còn bình tĩnh bẻ đầu ngón tay đếm ngày, tiểu sa di vội vàng dậm chân: “Sư huynh!”
“Ai ai ai.” Một bàn tay của tăng nhân vươn tới vuốt ve cài đầu tròn bóng loáng của tiểu sư đệ. Đợi tính ngày xong, hắn hơi cúi đầu, nhìn vẻ mặt căng thẳng như gặp kẻ thù của của tiểu sa di, cười nói: “Không cần sợ, bọn họ chỉ tới đón người, sẽ không có chuyện gì.”
“Đón người.” Tiểu sa di nghiêng đầu khó hiểu, tò mò hỏi: “Đón ai, sao cần phải làm lớn như vậy?”
“Đón nữ thí chủ hôm trước vừa cho đệ ăn bánh nếp.”
Tiểu sa di nhắc tới đây, không khỏi lo lắng: “Tính tình nữ thí chủ kia tốt như vậy, đám người bọn họ có thể bắt nạt nàng hay không?”
“Nghĩ cái gì vậy?” Tăng nhân bật cười: “Bọn họ tới bảo vệ nàng.”
“Bảo vệ?” Tiểu sa di nhớ tới nhóm quan binh mình vừa nhìn thấy, vô cùng đông đảo, hắn đứng trên sườn núi còn không nhìn thấy điểm cuối, nửa tin nửa ngờ nói: “Cần phải có nhiều người bảo vệ như vậy sao?”
“Dưới gối Nam Cảnh Vương không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi là nữ thí chủ, đương nhiên cực kỳ yêu thương.” Nói dứt lời, tăng nhân vỗ vai tiểu sa di, thuần thục sắp xếp: “Đệ đi thông báo cho nữ thí chủ một tiếng, nói người nhà nàng tới đón, để nàng chuẩn bị trước.”
“Vâng!” Tiểu sa di đồng ý dứt khoát, quay đầy vội chạy tới hướng sương phòng.
Người phủ Nam Cảnh Vương đột nhiên nghe được tin này, cũng không tránh được có hơi bất ngờ.
Thị nữ Bán Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại, nói cảm ơn tiểu sa di mới đi vào gian trong.
Bên trong là một Phật đường nhỏ, đặt bài vị của tiên vương phi Nam Cảnh.
Bán Tuyết nhìn nữ tử đang quỳ trên nệm xương bồ, im lặng tụng kinh, do dự một lát, vẫn bước tới bẩm báo: “Quận chúa, vương gia phái người tới đón.”
Lạc Chi Hành tụng xong đoạn kinh văn cuối cùng, mới bình tĩnh nói: “Không phải hôm nay mới là ngày hai mươi tháng ba sao?”
Giọng nói trong trẻo du dương, gợi nhớ đến suối mát trong vắt ở khe núi, nước chảy róc rai, êm tai dễ nghe.
“Vâng.” Bán Tuyết thuật lại lời tiểu sa di cho nàng nghe, cuối cùng nói: “Nếu quận chúa muốn tiếp tục ở lại tụng kinh cho Vương phi, nô tỳ sẽ đến xin Nam thị vệ dẫn người về trước, chờ qua Lễ tắm Phật lại đến đón ngài.”
Lạc Chi Hành thành kính cúi đầu lạy ba vái trước bài vị, sau đó nâng cánh tay phải lên. Bàn tay trắng nón từ tay áo rộng dần lộ ra ngoài, ngón tay thon dài sạch sẽ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đầu ngón tay còn dính một chút bột phấn, vừa nhìn đã biết được sống trong nhung lụa từ nhỏ, bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng.
Bán Tuyết ăn ý đi tới, đỡ nàng đứng dậy.
Lạc Chi Hành nói: “Cha biết thói quen của ta, lúc này lại phái người tới đón, nhất định là do trong phủ có chuyện. Thu dọn hành lý, chúng ta về phủ.”
“Vâng.” Bán Tuyết và Bình Hạ nhanh chóng đi thu dọn hành lý, lại đến hầu hạ Lạc Chi Hành tắm rửa thay y phục.
Ngôi chùa ẩn mình giữa rừng cây xanh tốt, ít bị nắng nóng ảnh hưởng. Nhưng hôm nay mặt trời lên cao, dưới chân núi chắc chắn không dễ chịu..
Quận chúa không chịu được nóng, bị hạn chế trong xe ngựa lại càng khó chịu.
Hai thị nữ trao đổi ánh mắt, ăn ý lấy ra bộ váy lụa nhẹ nhất, thoải mái nhất cho Lạc Chi Hành mặc vào.
Nàng không hay trang điểm, thay quần áo xong chỉ vấn tóc đơn giản đã xem như chuẩn bị xong.
Bán Tuyết và Bình Hạ được huấn luyện che chờ Lạc Chi Hành tránh khỏi đám người chen chúc.
Mấy người hầu đi sau xách hành lý.
Đoàn người an toàn ra khỏi chùa Vân Gian.
Bên ngoài, binh linh mặc áo giáp cầm binh khí đứng thẳng ngay ngắn, có vẻ như chờ đã lâu.
Thấy đoàn người Lạc Chi Hành đi ra, đồng loạt hành lễ.
Thị vệ đứng đầu tiến lên nghênh đón, khom người nói: “Quận chúa.”
Bán Tuyết nhìn Lạc Chi Hành, thấy nàng hơi gật đầu, cũng không mở miệng, khéo léo nói với thị vệ: “Nam thị vệ đợi lâu rồi.”
“Là trách nhiệm của thuộc hạ.” Lạc Nam hơi vừa chắp tay, nghiêng người bước sang một bên, làm động tác mời, nói: “Xe ngựa đã sắp xếp xong, quận chúa nghỉ ngơi trước, đợi chuẩn bị hành trang đầy đủ, có thể lập tức hồi phủ.”
Lạc Chi Hành gật đầu, cuối cùng “ừ” một tiếng.
Mẹ ruột Lạc Chi Hành mất sớm, bài vị vẫn luôn được đặt ở chùa Vân Gian.
Mỗi lần nhớ người, hàng năm Lạc Chi Hành đều sẽ đến chùa Vân Gian tụng kinh cầu phúc cho vong mẫu.
Thị vệ năm nào cũng đến đón, lúc đầu còn vấp váp không chăm sóc tốt cho tiểu cô nương, nhưng bây giờ càng ngày càng thuận thục.
Bên cạnh xe ngựa đã chuẩn bị sẵn hai ghế đẩu có độ cao phù hợp, dần cao lên.
Lạc Chi Hành dẫm lên ghế đẩu dễ dàng bước lên xe ngựa, vén màn xe, bên trong thùng xe cũng có chút khác biệt.
Ở giữa có đặt một tấm nệm, tầng trên cùng được làm bằng trúc là loại mát mẻ thoáng khí nhất.
Trên bàn nhỏ đặt một bộ ấm chén Tử Sa tinh xảo, Bán Tuyết đặt mu bàn tay lên thân bình, sau đó mới rót một ly trà cho Lạc Chi Hành.
Nước trà màu vàng xanh, thỉnh thoảng có một hai lá trà trôi nổi trên mặt nước.
Nước trà không quá nóng, đúng lúc có thể uống được lại không làm giảm hương vị vốn có.
Lạc Chi Hành nhấp một ngụm nhỏ, nước trà thơm dịu thoải mái, là loại trà Cam Lộ mỗi khi mùa hè đến nàng thích uống nhất.
Lạc Chi Hành chậm rãi uống cạn, đặt ly trà nhỏ bên cạnh ấm đất sét.
Bán Tuyết và Bình Hạ đã hầu hạ nàng nhiều năm, vừa nhìn hành động này đã biết nàng rất thích. Bán Tuyết ngầm hiểu, lại rót thêm một ly.
Bình Hạ cười cảm thán: “Bây giờ Nam thị vệ cẩn thận chu đáo như vậy, thật sự không thể nhìn ra là người tuổi trẻ nông nổi có thể làm ra chuyện bắt quận chúa đi bộ xuống núi.”
Nhớ tới chuyện cũ trước đây, Bán Tuyết cũng cười theo.
Hai thị nữ nói chuyện đùa giỡn, cùng Lạc Chi Hành giết thời gian.
Từ đầu đến cuối Lạc Chi Hành đều không mở miệng, nhưng vẻ mặt lại rất tập trung, nghiêm túc lắng nghe.
Ngồi nghỉ ngơi khoảng chừng một nén hương, đội ngũ chậm rãi lên đường.
Binh lính trong phủ lên núi e sợ quấy nhiễu chùa chiền thanh tịnh, tất cả đều bỏ ngựa lại đi bộ lên núi. Cho dù xuống núi, xe ngựa cũng không dám chạy vội, được quân binh bao quanh, chậm rãi di chuyển.
Xuống đến chân núi, thị vệ xoay người lên ngựa, đội ngũ đẩy nhanh tốc độ.
Đại đội khởi hành, bụi đất lập tức nổi lên.
Từ Chùa Vân Gian về Ninh Xuyên khoảng năm mươi dặm, vừa đi vừa nghỉ ngơi, trước khi mặt trời lặn cũng có thể về nhà.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, thời tiết Nam Cảnh thay đổi còn hơn sóng biển ở biên thùy Đông Nam, vừa lơ đãng, ánh mặt trời chói lọi đã bị mây mù che kín.
Mây xám không ngừng cuộn trào, trong nháy mắt đã không hẹn mà cùng chìm xuống, mang theo sức mạnh hung hãn.
Tiếng sấm rền nổ vang khắp trời.
Lạc Nam cưỡi ngựa đến gần xe ngựa: “Quận chúa.”
Bán Tuyết đẩy cửa sổ nhỏ ra, hơi ló đầu ra ngoài đáp lại.
“Thời tiết thay đổi, có lẽ sắp mưa. Đi thêm năm dặm phía trước có ngôi miếu bỏ hoang, thuộc hạ dẫn người che cho quận chúa tránh mưa trước, chờ thời tiết tốt hơn lại lên đường.” Lạc Nam hỏi: “Ý quận chúa thế nào?”
Lạc Chi Hành gật đầu, lại nhẹ gọng nhắc nhở.
Bán Tuyết ngầm hiểu, quay đầu thuật lại: “Quận chúa nói chúng ta nhiều người, một tòa miếu hoang không đủ che hết. Nam thị vệ chọn mấy thị vệ đi theo là được, những người còn lại tự tìm một chỗ tránh mưa.”
“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.” Lạc Nam chắp tay, vội đi sắp xếp binh mã.
Nhóm binh lính chia ra hành động.
Lạc Nam mang theo sáu thị vệ hộ tống Lạc Chi Hành tới miếu hoang tránh mưa.
Tuy ra roi thúc ngựa, cũng không kịp chạy đến miếu hoang.
Mưa rơi tầm tã, khiến người ta không mở nổi mắt.
Gió thổi qua, màn xe cuốn lên, đúng lúc mưa rơi vào thùng xe.
Lạc Chi Hành theo bản năng đưa tay lên chặn lại.
Bán Tuyết, Bình Hạ vội vàng buông rèm xe xuống, một người nhanh chóng che trước người Lạc Chi Hành, một người lập tức giữ lấy màn xe.
“Quận chúa……”
Lạc Chi Hành lắc đầu: “Ta không sao.”
Cũng may đi không bao lâu, xe ngựa đã dừng lại.
Tính thời gian, có lẽ đã đến nơi.
Bình Hạ buông rèm xe xuống, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy Lạc Nam đứng cách đó không xa nói chuyện cùng một người lạ.
Lạc Chi Hành hỏi: “Sao vậy?”
Bình Hạ cẩn thận phân tích một hồi: “Xem ra đã có người tránh ở miếu hoang trước, Nam thị vệ đang nói chuyện với bọn họ.”
Lạc Chi Hành: “Đi xem.”
Xa phu tuân lệnh điều khiển xe ngựa khó khăn di chuyển dưới trời mưa.
Đến trước ngôi miếu đổ nát, một giọng nói xa lạ đứt quang vang lên trong ngoài thùng xe: “Công tử…không thích…quấy rầy…yên tĩnh…tìm chỗ khác tránh mưa đi.”
Có lẽ vì lời nhỏ nhẹ không thuyết phục được, ngay sau đó, tiếng lưỡi kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ.
Bình Hạ vội vàng nhìn ra ngoài.
Đối phương cũng không cam lòng chịu yếu thế, rút kiếm ra đánh trả.
Tình thế vô cùng nguy hiểm.
Bình Hạ vươn người ra ngoài, cao giọng thuyết phục: “Có chuyện gì từ từ nói. Vị tráng sĩ này, phạm vi năm dặm quanh đây chỉ có chỗ này có thể đặt chân tránh mưa. Cô nương chúng ta cũng thích yên tĩnh, mong tráng sĩ để cô nương chúng ta đi vào tránh mưa.”
Nam tử có thể động đao động thương với Lạc Nam, nhưng không thể lạnh giọng khó chịu với tiểu cô nương.
Tuy sắc mặt dịu xuống một chút, nhưng cũng không buông lỏng, vẫn chặn trước cổng không chịu nhúc nhích.
Đối đầu nhau.
Trong miếu đột nhiên có một người chạy ra, thì thầm vào tai nam tử kia.
Nam tử nghe xong, nhanh chóng thu đao kiếm tới gần xe ngựa.
Lạc Nam lo hắn sẽ gây bất lợi cho quận chúa, vội vàng muốn cản hắn lại.
Dù sao khoảng cách cũng không xa, nam tử cũng không thèm để ý, liền đứng tại chỗ nói: "Công tử chúng ta có lòng tốt, mời cô nương vào miếu tránh mưa.”
Bình Hạ vui vẻ, đang muốn nói lời cảm ơn.
Nam tử lại nói: “Công tử đang sai người treo rèm trong miếu, mong cô nương chờ một lát.”
Bình Hạ dừng một chút, khó hiểu hỏi: “Vì sao phải treo rèm?”
Nam tử nghiêm túc trả lời: “Công tử chúng nói, ở nơi hoang dã, trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ dễ khiến người khác nghi ngờ, mới lấy rèm ngăn cách, tránh cho danh dự của ngài ấy hao tổn.”
Bình Hạ: “?”