Gió núi thổi qua, tất cả thanh âm đều bị gió làm cho mơ hồ, nghe cực kỳ hư ảo.

Lạc Chi Hành suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, chậm rãi chớp mắt, một lúc sau mới cứng đờ xoay người.

Đứng ở lối vào đình hóng gió là một bóng người cao gầy, đôi mắt hơi cụp xuống, không biết đã đứng ở đây từ lúc nào.

Phát quan quen thuộc đập vào mi mắt, Lạc Chi Hành lập tức sững người.

 “A huynh?” Lạc Chi Hành hoảng hốt, lẩm bẩm nói nhỏ: “Không phải huynh đã đi rồi sao, tại sao……”

Thanh âm của nàng rất nhỏ, nhưng ở đây cực kỳ yên tĩnh, cho nên Thái tử có thể nghe được rõ ràng.

“Sao lại xuất hiện ở đây?” Thái tử không cần nghĩ ngợi nói ra những lời nàng chưa nói hết.

Lạc Chi Hành im lặng.

“Nếu ta không tới” Thái tử đi về phía trước: “Làm sao biết được, người luôn miệng nói ái mộ vị công tử thần bí kia lại trốn một mình ở đây khổ sở.”

Hắn chậm rãi tới gần, Lạc Chi Hành không dám nhìn hắn, theo bản năng quay mặt đi.

Ngay sau đó, Thái tử đã đứng thẳng trước mặt nàng, bóng đen phủ trên đầu nàng, nàng có muốn tránh cũng không được.

Ánh mắt Thái tử đảo qua bức họa mở ra trên bàn, rơi xuống khuôn mặt đẫm lệ của nàng, khàn giọng hỏi: “Khóc vì ta sao?”

Lạc Chi Hành cắn môi, không nói một lời.

“Vì sao lại không nói?” Thái Tử nhìn chằm chằm nàng.

…… Bởi vì không có lời nào để nói.

Lạc Chi Hành cố gắng trốn tránh ánh mắt của hắn, khổ sở nghĩ.

Thời gian này, ánh mắt Thái tử khi rời đi ngày đó đã  ăn sâu cắm rễ trong đầu nàng, rõ ràng lặp đi lặp lại. Bất kể nàng có cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi nó.

Nàng không thể đọc được ẩn ý trong ánh mắt đó, nhưng nàng có thể hiểu được cảm xúc thất vọng đến tột cùng của hắn.

Nàng không nói được trong lòng mình có cảm giác gì.

Đó vốn là lời từ chối nàng đã từng nghĩ rất nhiều lần từng sau khi biết Thái tử có tình cảm với mình, tất cả đều như nàng mong muốn đáng lẽ ra nàng phải vui vẻ mới phải.

Nhưng nàng lại không cảm nhận được một tia vui sướng, chỉ cảm thấy trong lòng như bị một cục bông gòn nhét chặt khiến nàng không thở nổi.

Loại cảm xúc này, khi biết Thái tử đã xuất gian rời khỏi Nam Cảnh, cuối cùng cũng đạt tới đỉnh điểm.

Nàng không biết nên goải quyết như thế nào, chỉ dựa vào bản năng, hoảng sợ trốn đến chùa Vân Gian.

Nơi này đặt linh vị của mẫu thân, vốn nên là nơi nàng có thể đươc yên lòng.

Nhưng nàng lại quên mất, nàng cũng từng cùng Thái tử ở đây một thời gian.

Đại sảnh trang nghiêm,  đường mòn hoang vắng yên tĩnh, phòng ăn đầy náo nhiệt...

Nơi nơi đều là có hình ảnh hai người cùng nhau đi dạo, cười đùa.

Nàng muốn trốn, lại không biết mình còn có thể trốn đi đâu.

Những ký ức dày đặc dệt thành một tấm lưới cứng cỏi, nàng bị trói vào, không thể thoát ra.

Lo lắng của Bán Tuyết và Bình Hạ nàng đều có thể nhìn thấy.

Nhưng ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết rõ cảm giác khổ sở này, sao có thể tâm sự cho các nàng nghe?

Nàng nghe không vào tiếng trụ trì giảng kinh, ma xui quỷ khiến mang theo bức tranh đến nơi này.

Nàng nghĩ, thử lại một lần nữa.

Lại cố gắng hoàn thành bức họa chân dung này.

Nhưng không ngoại dự đoán, lại thất bại.

Nàng vẫn là người không nhìn rõ tướng mạo của người khác.

Nếu đã như vậy, cần gì phải hao hết công sức miệt mài theo đuổi những cảm xúc khiến nàng khổ sở làm gì?

Nàng biết Thái tử đã rời khỏi Ninh Xuyên, nàng cũng biết nơi này có rất ít người đặt chân đến.

Cảm giác yếu đuối đột ngột ập tới, lần đầu tiên nàng cho phép bản thân mình mất bĩnh tĩnh.

Chỉ cần khóc một lần.

Sau đó tất cả sẽ tốt lên.

Người bạn cũ đột nhiên xông vào cuộc đời nàng vốn là do ông trời ban tặng cho nàng một giấc mộng tươi đẹp.

Giấc mơ dù đẹp đến đâu cũng sẽ có ngày tỉnh giấc. Giống như thủy triều lên xuống, hoa nở rồi tàn, vạn vật không thể chống lại quy luật tự nhiên, sao nàng có thể may mắn thoát khỏi?

Không ngờ trong lúc nàng chưa kịp chuẩn bị, người vốn đã đi xa lại xuất hiện trước mặt nàng.

Nhìn thấy tất cả yếu đuối cùng không nỡ của nàng.

Chứng cứ rõ ràng đặt ở đây, nàng có muốn giảo biện cũng không được?”

 “…… Nếu không nỡ, vì sao không đến tìm ta?” Thái tử chậm rãi nói: “Từ Bình Xuyên đến Ninh Xuyên, ta vẫn chờ.”

Lạc Chi Hành mở miệng, do dự nói: “…… Chờ cái gì?”

“Chờ nàng tới tìm ta.”

Thái Tử cong ngón tay định đỡ lấy cằm nàng, nhưng Lạc Chi Hành dường như đã mất hết sức lực, chỉ đành theo sức mà ngơ ngác ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt tưởng như bình tĩnh lại chứa đầy bi thương của hắn.

 “Lạc Chi Hành, nàng biết không, ánh mắt không thể gạt người.”

Đôi mắt hắn sâu thẳm, đồng tử đen bóng phản chiếu bóng dáng thất thần của nàng.

 “Nàng luôn miệng nói mình nhất kiến chung tình với công tử ở miếu hoang, không phải hắn không gả, tựa như đối với hắn tình sâu như biển.” Thái tử đối mặt với nàng, thấp giọng nói: “Ánh mắt của nàng nói cho ta biết, nàng có ý với ta.”

 “Ta……” Lạc Chi Hành giấu đầu lòi đuôi, muốn quay đầu đi.

Thái Tử lại khẽ nhéo cằm nàng: “Chột dạ sao?”

Lạc Chi Hành lập tức cứng đờ.

“Nàng xem, ngay cả chính mình cũng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play