Tức giận phất tay áo bỏ đi không xuất hiện như tưởng tượng.
Vẻ mặt của Thái tử bỗng trở nên thật... kỳ lạ?
Lạc Chi Hành cảm thấy có hơi bất ngờ.
Nàng không chút lưu tình từ chối tâm ý của hắn, dựa vào bản tính trong mắt không chứa được hạt cát của Thái tử, lúc này nên tức giận bỏ đi mới phải, sao lại có vẻ mặt này?
Nàng không tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả cảm xúc biến hóa lúc đó, chỉ cảm thấy mọi chuyện hình như có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng lại không cách nào đoán ra được.
Lạc Chi Hành nắm chặt tay, âm thầm cổ vũ bản thân.
Ánh mắt của Thái tử dính chặt trên người nàng, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Im lặng giằng co hồi lâu.
Thái Tử giọng điệu phức tạp, do dự đặt câu hỏi: “Nàng thích…… Hắn?” Sau đó lại khó tin nâng cao giọng: “Người kia với nàng chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, thậm chí đến cả tên hắn là gì nàng cũng không biết?”
“Đúng vậy.” Lạc Chi Hành nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt: “Tuy chúng ta chỉ gặp nhau một lần, nhưng ta biết, hắn là hôn phu tương lai của ta.”
“……”
Nàng nói rất kiên định, tựa như không phải người đó thì không thể.
Trong lòng Thái tử không thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy hoang đường.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Vậy hôn phu tương lai của nàng tên là gì?”
“……” Lạc Chi Hành im lặng.
“Nhìn như thế nào?”
“……” Lạc Chi Hành mở miệng không nói được.
“Nàng không biết hắn tên là gì, không biết hắn nhìn như thế nào, vậy muốn tìm hắn như thế nào, đi cùng hắn hết quãng đời còn lại bằng cách nào?”
Thái Tử hỏi liên tiếp ba câu, khó có khi lộ ra chút hùng hổ dọa người.
Lạc Chi Hành mím môi dưới: “Ta có thể phân biệt được giọng nói của hắn?”
“Chỉ bằng một chữ “ừ” kia thôi sao?”
Lạc Chi Hành: “Đúng vậy.”
“Trên đời có vô vàn nam nhân, nàng có thể nghe hết từng người được sao?”
Lạc Chi Hành căng da đầu: “…… Trời cao nhân đức, nhất định không phụ lòng người.”
Thái Tử kiềm chế nói: “Được, nàng có thể nghe từng người một nói. Vậy sao có thể bảo đảm bản thân mình không nhận sai?”
“Ta nghe tiếng người rất tốt.”
Thái độ cực kỳ tin tưởng của Lạc Chi Hành dường như muốn đốt cháy hắn.
Tựa như có cảm xúc kỳ lạ không chịu khống chế mà phun ra ngoài, khiến hắn không chịu nổi.
Thái Tử hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại nói: “Người kia chỉ nói một chữ, nếu như âm sắc khác với ngày thường hắn hay nói chuyện liệu nàng có nhận ra được không?”
“Vì sao lại khác?” Lạc Chi Hành hỏi lại.
Thái Tử ngữ khí không tốt: “Lúc đó hắn căng thẳng.”
“Vì sao phải căng thẳng?” Lạc Chi Hành càng thêm khó hiểu: “Lúc đó chỉ có chúng ta là người lạ, nhưng đã dùng vải lụa ngăn cách, mọi người không biết nhau sao có thể căng thẳng?”
“……” Thái Tử nghẹn họng.
Cũng không thể nói là hắn vừa đến Nam Cảnh đã bất ngờ gặp lại cố nhân, sợ lúc đó mình sửa sang chưa tốt, lại lo lắng bị nàng nhìn thấy cho nên lúc đó mới căng thẳng đúng không?
Thái Tử cố gắng tìm ra lý do, nhắm mắt lại, bình tĩnh hỏi: “Nếu nàng đã nhất định không phải hắn không gả, lúc trước thúc thúc sốt ruột tìm hôn phu cho nàng, sao nàng không nói thẳng ra?”
Lạc Chi Hành mở miệng, lại không nói được một lời.
Đây là sơ hở dễ bị phá hủy nhất trong tất
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.