Bước vào tháng chạp, phủ Nam Cảnh Vương ở Thịnh Kinh đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Vô số thùng gỗ hòm rương đếm không hết như nước chảy cuồn cuộn đi vào, cửa phủ mở rộng, thỉnh thoảng có khói bụi bay tứ tung.
Bá tánh ở đây đều biết rõ, đây là vẩy nước quét nhà quét sân.
Bình Xuyên đại thắng, Nam Cảnh Vương là chủ tướng, dẫn binh có công, lần này sứ thần Nam Việt đến cầu hòa, Nam Cảnh Vương thân là chủ soái, đương nhiên sẽ hồi kinh nhân thưởng..
Tuy từ sau khi Nam Cảnh Vương được thụ phong vẫn luôn đóng quân ở Ninh Xuyên, nhưng thân là vương gia khác họ duy nhất trong triều, ở Thịnh Kinh đương nhiên cũng có nơi đặt chân.
Vương phủ bỏ trống từ lâu chuẩn bị chở chủ nhân quay về, đương nhiên phải thu dọn lại cẩn thận.
Hai mươi tháng chạp, cửa vương phủ mở rộng.
Mấy chiếc xe ngựa chạy vào con phố, chậm rãi dừng trước cửa vương phủ.
Giữa mùa đông, Thịnh Kinh gió lạnh gào thét, mang theo cái lạnh thấu xương đi khắp bốn phương
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Lạc Chi Hoành vừa xuống xe ngựa, vẫn bị gió lạnh thấu xương làm cho rụt cổ lại.
Bình Hạ nhanh tay lẹ mắt phủ áo choàng dày lên cho nàng, áo choàng đã được làm hâm, hơi nóng cuồn cuộn lan ra.
Lạc Chi Hành quấn chặt áo khoác, cuối cùng cũng thở ra.
Thái tử xuống xe đầu tiên thấy nàng sợ lạnh như vậy, cười nói: “Thịnh Kinh còn lạnh thêm một thời gian nữa, nàng mới tới, đợi lát nữa kêu đầu bếp làm một chén canh gừng giải cảm, đừng để nhiễm phong hàn.”
Lạc Chi Hành ngoan ngoãn gật đầu, ghi nhớ cẩn thận.
So với Lạc Chi Hành quấn chặt ba tầng trong ngoài, chỉ hận không thể quấn người trong chăn bông, Thái tử chỉ mặc áo gấm như thường, càng khiến dáng người thêm thon dài. Trên vai khoác thêm áo choàng mỏng cho có lệ, miễn cưỡng xem như cho gió lạnh chút mặt mũi.
Lạc Chi Hành nhịn được ngưỡng mộ.
“Ánh mắt của nàng là sao?” Thái Tử biết rõ cố hỏi.
Khóe miệng Lạc Chi Hành hơi cong lên, hơi thở của nàng tràn ra không ngừng bao quanh sương trắng, vừa mới mở miệng, gió lạnh liền ập vào, theo bản năng hắt xì một cái.
Thái Tử nghiêng người, đứng chắn gió lạnh trước mặt nàng, cụp mắt nói: “Bên ngoài lạnh, mau vào trong nghỉ ngơi đi. Ngồi xe hơn nửa tháng nhất định rất mệt, uống canh gừng xong, phải ngủ ngon một giấc.”
Lạc Chi Hành nghe ra ý của hắn, sửng sốt một chút: “A huynh, không đi vào sao?” Sau đó lại mong chờ nhìn hắn” “Đã gần trưa rồi, ăn cơm xong rồi lại đi.”
“Không nỡ để ta đi?” Thái Tử hơi cao giọng.
Tuy bọn họ từng thẳng thắn thân mật ở chùa Vân Gian, nhưng hai người đều tuổi còn trẻ, cho dù ngầm ý thức được, cũng vẫn luôn tuân thủ lễ tiết.
Một đường theo đại quân trở về Thịnh Kinh, khắp nơi đều có tai mắt, Thái tử nghĩ đến thanh danh của nàng, chưa từng vượt qua quy củ.
Đột nhiên bị Thái tử trêu chọc, hai má Lạc Chi Hành lập tức nóng bừng, có chút lúng túng
Thái Tử cười: “Ngày khác đi. Hôm nay đại quân về doanh, ta còn phải về cung phục mệnh.”
Tuy trong lòng Lạc Chi Hành có chút tiếc nuối, nhưng cũng không tiếp tục kiên trì.
Đội tiên phong có một số binh lính được điều động từ quân phòng ngự ở Thịnh, hiện tại bọn họ trở về Thịnh Kinh, binh lính tương ứng đương nhiên sẽ quay về doanh trại báo danh.
Thái Tử đốc quân t
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.