Triệu Minh Chương đột nhiên tới phủ Nam Cảnh Vương, lúc đầu Lạc Chi Hành cũng chỉ bất ngờ một chút sau đó nhanh chóng đi chuẩn bị nơi ở cho hắn.
Bời vì không biết hắn muốn ở lại Nam Cảnh bao lâu, Lạc Chi Hành nghĩ tới dáng vẻ thân thiết của hắn và Thái tử, vẫn sắp xếp để hắn ở lại lâu dài, còn chuẩn bị một viện ở gần với Thái tử nhất.
Chọn xong chỗ ở, những thứ còn lại đều để quản gia thu xếp.
Lúc này Lạc Chi Hành mới có thời gian nghỉ ngơi.
Từ lúc sáng sớm nhận được thư của Nam Cảnh Vương giục bọn họ về phủ, Lạc Chi Hành liên tục bận rộn lên đường, lại thêm một canh giờ ngồi trên xe ngựa lắc qua lắc lại, không tránh được có hơi mệt mỏi.
Bán Tuyết đi tới xoa bóp giúp nàng thư giãn gân cốt, không nén được tò mò trong lòng, nói nhỏ: “Hoá ra huynh trưởng của vị công tử trước cửa lại là Thôi công tử. Nếu đã như vậy, hắn nói mình là đệ đệ của Thôi công tử là được, hà tất gì phải bỏ gần tìm xa, lấy học “Triệu”, chẳng lẽ hắn cho là Thôi công tử tới phủ chúng ta mai danh ẩn tích sao…”
Lạc Chi Hành bật cười: “Vì sao Thôi công tử không thể tới phủ chúng ta mai danh ẩn tích?”
“Nơi này của chúng ta chính là phủ Nam Cảnh Vương.”Bán Tuyết nhấn mạnh nói năng hùng hồn: “Nếu thân phận của Thôi công tử không rõ, sao Vương gia có thể để hắn an ổn ở lại trong phủ? Chứ đừng nói là để hắn và quận chúa sớm chiều ở chung.”
Lạc Chi Hành bật cười.
Thái Tử không có ý làm rõ thân phận, Lạc Chi Hành cũng làm như không biết, cười phụ họa: “Ngươi nói có lý.”
Bán Tuyết đắc ý nâng cằm.
Bình Hạ lại không dễ lừa gạt như Bán Tuyết. Thừa dịp Bán Tuyết ra ngoài, Bình Hạ do dự nói: “Quận chúa, Thôi công tử có phải…”
Lạc Chi Hành giơ ngón trỏ ra hiệu "im lặng".
Bình Hạ dừng lại đúng lúc.
Bình Hạ có thể đoán được thân phận của Thái tử không tầm thường, Lạc Chi Hành cũng không quá bất ngờ.
Nàng ấy vốn đã cẩn thận hơn Bán Tuyết, hôm nay trước phủ còn có vô số sơ hở, đầu tiên là Triệu Minh Chương nói muốn tìm “Triệu công tử”, nàng còn chủ động chào hỏi với hắn. Họ Triệu đúng là họ lớn, nhưng có thể để nàng lễ đại lại không có nhiều. Mọi chuyện đột ngột xảy ra, cho dù hiện tại Bình Hạ không thể đoán được chính xác thân phận của Thái tử, nhưng ngẫm lại cũng có thể nhận ra.
Cũng may Bình Hạ tính tình cẩn thận, Lạc Chi Hành cũng không lo nàng sẽ để lộ ra ra dấu vết, chỉ âm thầm nhắc nhở: “Ở phủ Nam Cảnh Vương, hắn chỉ là Thôi công tử.”
“Vâng, nô tỳ đã hiểu.” Bình Hạ cười hiểu ý.
*
Chạng vạng tối.
Nam Cảnh Vương vội vàng chạy v�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.