Nam Cảnh Vương nói xong, bất ngờ nghe được tiếng cười khẽ.
“Cười cái gì?” Ông bất mãn nói: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”
“Cha ——” Lạc Chi Hành bất đắc dĩ gọi hắn một tiếng, kiên nhẫn nói: “Thái Tử là hoàng thân quý tộc, là trữ quân đương triều. Nữ nhi chỉ là một quận chúa, không có phong tước cũng không có quyền thế, một không thể giúp hắn bày mưu tính kế, hai không thể trấn quốc an dân cho hắn. Hắn không lấy được lợi ích gì từ chỗ nữ nhi, có thể có mưu đồ gì với nữ nhi?”
Ai nói đó là “mưu đồ”?”
Nam Cảnh Vương hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng.
Lạc Chi Hành do dự chớp mắt, dường như đã nhận ra chuyện gì đó. Dừng một chút, thăm dò: “Chẳng lẽ cha đang nói…?”
Nam Cảnh Vương không vui hừ một tiếng, tỏ vẻ không muốn nói nhiều
Lạc Chi Hành lập tức hiểu ra, không khỏi cười nói: "Cha nghĩ nhiều rồi." Nàng cười giải thích: “Điện hạ chỉ vì tình cũ mới quan tâm đến con, không có tình cảm nam nữ như cha nghĩ.”
Nam Cảnh Vương cảnh giác: “Giữa hắn và con làm gì có cái gọi là tình xưa nghĩa cũ?”
“Không phải cha từng nói rồi sao?” Thấy ông không nhớ ra, Lạc Chi Hành nhắc nhở: “Lúc con mới sinh điện hạ còn từng ôm con.”
Nam Cảnh Vương nghĩ lại.
Cảnh tượng khi đó hiện lên trong đầu, Nam Cảnh Vương không thể tin được mở to hai mắt: “...Chuyện khi đó hắn mới hai tuổi, thật sự có thể nhớ rõ được sao?”
“Có lẽ điện hạ thiên phú dị bẩm.” Lạc Chi Hành đã sớm không còn khiếp sợ, lúc này vô cùng thản nhiên.
Nam Cảnh Vương khiếp sợ hồi lâu, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, lo lắng nói: “Cho dù có như vậy, cũng không thể bảo đảm bây giờ hắn không có suy nghĩ không an phận với con.”
Quả nhiên vừa đến lúc này, cha nàng không hề dễ lừa.
Lạc Chi Hành bày ra dáng vẻ chân thành “cha nghĩ nhiều rồi”, không cho là đúng nói: “Nữ nhi không phải khúc gỗ, tình yêu nam nữ và tình bằng hữu vẫn có thể phân biệt được.”
Nam Cảnh Vương lo lắng nói: “Con căn bản không biết, một nam nhân vì muốn lấy lòng nữ tử có thể gian xảo đến mức nào đâu.”
“Đây là kinh nghiệm của cha sao?”
Nam Cảnh Vương đắc ý nói: “Đương nhiên. Năm đó ta có thể cưới được nương của con, tất cả là vì…” thoáng nhìn qua vẻ mặt tò mò của Lạc Chi Hành, Nam Cảnh Vương đột nhiên dừng lại, hắng giọng, nghiêm túc sửa lại: “…tất cả đều dựa vào sự chân thành của cha con.”
Lạc Chi Hành: “……”
“Hành Nhi!” Nam Cảnh Vương tha thiết nói: “Con nhất định phải nhớ rõ, phải có lòng cảnh giác với nam nhân, nhất định
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.