Tuy Lạc Chi Hành biết Thái Tử cực kỳ yêu dung mạo, nhưng vẫn không kịp đề phòng bị mấy lời của hắn làm cho giật mình.
Tự tin của Thái tử đối với khuôn mặt mình luôn có thể xảy ra bất ngờ những lúc không ngờ tới.
Đúng là quỷ kế đa đoan.
Nhưng người nào đó lại không hề có cảm giác, còn tự tin hỏi ngược lại: “Thế nào, ta nói không đúng sao?”
Lạc Chi Hành: “……”
Đẹp xấu trong mắt nàng đều giống nhau, không phân biệt được, sao nàng có thể biết được dung mạo hắn thế nào?
Lạc Chi Hành chửi thầm một lát, mặt không đổi sắc mà tán dương: “Điện hạ đương nhiên anh tuấn tiêu sái.”
Cũng may Thái Tử khí độ bất phàm, nàng có khen lên mây cũng không thấy chột dạ.
Thái Tử lộ ra vẻ hài lòng, ánh mắt tán dương nhìn nàng.
Lạc Chi Hành: “……”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Thái Tử không chút để ý hỏi.
Lạc Chi Hành vô thức dùng đầu ngón tay chạm vào cổ tay mình, sau khi cân nhắc mới nói: “Thời gian này a huynh tới Nam Cảnh đã tặng ta rất nhiều…”
Thái Tử hiểu rõ: “Cho nên ngươi muốn tạ ơn ta?”
Lạc Chi Hành thành thật gật đầu, có chút hổ thẹn nói: “Ta thầm suy nghĩ hồi lâu, nghĩ a huynh có lẽ sẽ coi thường vàng bạc ngọc thạch tầm thường, mới muốn giáp mặt hỏi rõ sở thích của a huynh.”
Hỏi thì hỏi như vậy, chỉ tiếc nàng không đưa được
Lạc Chi Hành tiếc nuối thở dài.
“Ngươi cũng thông minh biết đến trực tiếp hỏi cô.” Thái Tử không nhanh không chậm lên tiếng.
Không có từ chối, ngược lại còn giống như đang cổ vũ nàng.
Hai mắt Lạc Chi Hành dần sán
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.