Tuy Lạc Chi Hành biết Thái Tử cực kỳ yêu dung mạo, nhưng vẫn không kịp đề phòng bị mấy lời của hắn làm cho giật mình.
Tự tin của Thái tử đối với khuôn mặt mình luôn có thể xảy ra bất ngờ những lúc không ngờ tới.
Đúng là quỷ kế đa đoan.
Nhưng người nào đó lại không hề có cảm giác, còn tự tin hỏi ngược lại: “Thế nào, ta nói không đúng sao?”
Lạc Chi Hành: “……”
Đẹp xấu trong mắt nàng đều giống nhau, không phân biệt được, sao nàng có thể biết được dung mạo hắn thế nào?
Lạc Chi Hành chửi thầm một lát, mặt không đổi sắc mà tán dương: “Điện hạ đương nhiên anh tuấn tiêu sái.”
Cũng may Thái Tử khí độ bất phàm, nàng có khen lên mây cũng không thấy chột dạ.
Thái Tử lộ ra vẻ hài lòng, ánh mắt tán dương nhìn nàng.
Lạc Chi Hành: “……”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Thái Tử không chút để ý hỏi.
Lạc Chi Hành vô thức dùng đầu ngón tay chạm vào cổ tay mình, sau khi cân nhắc mới nói: “Thời gian này a huynh tới Nam Cảnh đã tặng ta rất nhiều…”
Thái Tử hiểu rõ: “Cho nên ngươi muốn tạ ơn ta?”
Lạc Chi Hành thành thật gật đầu, có chút hổ thẹn nói: “Ta thầm suy nghĩ hồi lâu, nghĩ a huynh có lẽ sẽ coi thường vàng bạc ngọc thạch tầm thường, mới muốn giáp mặt hỏi rõ sở thích của a huynh.”
Hỏi thì hỏi như vậy, chỉ tiếc nàng không đưa được
Lạc Chi Hành tiếc nuối thở dài.
“Ngươi cũng thông minh biết đến trực tiếp hỏi cô.” Thái Tử không nhanh không chậm lên tiếng.
Không có từ chối, ngược lại còn giống như đang cổ vũ nàng.
Hai mắt Lạc Chi Hành dần sáng lên, khiêm tốn thỉnh giáo: “Xin hỏi điện hạ muốn gì?”
Thái Tử thật sự tập trung suy nghĩ.
Lạc Chi Hành cũng không vội, lẳng lặng chờ hắn suy nghĩ. Không biết hắn nghĩ tới cái gì, ánh mắt dần dần nhu hòa, Lạc Chi Hành có chút kinh ngạc.
Không lâu sau, Thái tử chậm rãi nói: "Ta muốn nếm thử bánh thạch hoa chính tông ở Nam Cảnh."
“A huynh biết bánh thạch hoa sao?” Lạc Chi Hành hơi kinh ngạc.
Thái Tử liếc mắt nhìn nàng: “Thế nào?”
Lạc Chi Hành cười giải thích: “Lúc ta còn nhỏ ở Ninh Xuyên có rất nhiều người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán bánh thạch hoa, nhưng mấy năm nay lại càng ít, ngay cả dân bản xứ cũng rất ít khi nhắc lại bánh thạch hoa, không nghĩ tới a huynh lại biết được.”
Thái Tử tò mò: “Tại sao lại ít người bán?”
“Bánh thạch hoa cách làm đơn giản, nhưng nguyên liệu khó kiếm, cần phải cỏ thành hoa từ phía đông tới. Lúc ta còn nhỏ, Nam Cảnh không ổn định, vì chống lại Nam Việt, đường thủy thông suốt phát đạt, tiện vận chuyển. Mấy năm nay lại không quá nhộn nhịp, chỉ có thêm tàu thuyền du ngoạn, đường thủy cũng không phát triển như trước đây, nguyên liệu khan hiếm, người bán cũng không còn nhiều.”
“Chẳng lẽ không thể chuyển bằng đường bộ sao?” Thái Tử nghi hoặc.
“Có thể thì có thể, nhưng đường bộ tốn quá nhiều nhiều chi phí.” Lạc Chi Hành kiên nhẫn giải thích: “Qua các trạm kiểm soát đều phải có công văn, ngựa xe vận chuyển cỏ thạch hoa đã tốn rất nhiều, còn không tiện như thuyền hàng. Bán thạch hoa vốn đã không có bao nhiêu lãi, phí tổn lại quá nhiều, người bán không kiếm được tiền, đương nhiên cũng không làm nữa.”
Thái Tử suy nghĩ: “Hoá ra là như vậy.”
Lạc Chi Hành khẽ gật đầu, đổi giọng nói: "Nhưng a huynh đừng lo, nếu a huynh muốn nếm thử bánh thạch hoa, trong phủ cũng có thể làm được?”
“Không phải thiếu cỏ thạch hoa sao?”
“Mỗi năm hạ thu Túy Hương Lâu đều đến phía đông mua đồ đồ biển, thỉnh thoảng sẽ mang về một ít cỏ th�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.