Trong lòng Lạc Chi Hành ngập tràn xấu hổ, hồi lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại.

Nàng ngơ ngác duy trì tư thế nâng cằm, hơi nước trong mắt chưa tan, vừa chớp mắt, lệ nóng đã lăn dài trên khóe mắt.

Thái Tử ngồi xổm trước mặt nàng, lấy khăn tay lau nước mắt loang lổ trên mặt nàng.

Lúc Lạc Chi Hành bị bệnh hắn từng chăm sóc cho nàng vài lần, làm những chuyện này cũng xem như quen thuộc, kiểm soát sức lực rất tốt, nhẹ nhàng nâng niu như bảo vật vô giá.

Lạc Chi Hành phản ứng muộn màng, đỏ mặt nhặt lấy khăn lụa trong tay, có hơi mất tự nhiên: "Đa tạ điện hạ, ta... tự mình làm."

 “Được.” Thái Tử đưa khăn cho nàng, đứng dậy, đoán chừng cảm cảm xúc Lạc Chi Hành đã ổn định, mới xách theo hai cái nệm hương bồ đi qua, khoanh chân ngồi xuống, vỗ đệm trống không bên cạnh: “Lại đây ngồi.”

Dù sao cũng từng mất mặt trước mắt hắn mấy lần, cũng không cần giả vờ gắng gượng.

Lạc Chi Hành dịch sang, tuyệt vọng ngồi xuống đệm hương bồ, đầu rũ xuống ủ rũ, mơ hồ nắm chặt khăn lụa.

Thái Tử cũng không lên tiếng.

Lạc Chi Hành ngước mắt lên nhìn hắn, Thái tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhìn thêm lần nữa, vẫn như vậy.

Lặp đi lặp lại mấy lần, Lạc Chi Hành là người đầu tiên không nhịn được: "Điện hạ—"

 “Không phải đã nói ta là Triệu Tuần sao, sao còn gọi là điện hạ?” Thái Tử hơi hơi nhướng mày.

Lạc Chi Hành mắt nóng bừng.

Mặc dù cảm xúc của nàng đã khôi phục lại, nhưng tình huống vừa rồi vẫn còn hiện rõ trước mắt, hiện tại nàng không gọi nổi một tiếng “a huynh” hắn lại nói như vậy…

Lạc Chi Hành hơi mím môi, trực tiếp bỏ qua xưng hô, hỏi hắn: “Vừa rồi những lời đó…là ý gì? Những thích khách kia không phải muốn nhằm vào ta sao?”

 “Bọn họ nhằm vào ngươi thì có ích gì?” Thái tử hỏi ngược lại.

Lạc Chi Hành chậm rãi nói: “…… Mượn ta uy hiếp cha.”

Khi còn nhỏ nàng không hiểu tại sao hai mẹ con nàng phải gánh chịu chuyện tai bay vạ giá kia, nhưng sau khi lớn lên nàng có thể hiểu được.

Trận chiến với Nam Việt, cha dẫn quân thế như chẻ tre, Nam Việt không thể ngăn cản nên dồn thắng bại lên người mẹ con nàng.

Những người đó tốn sức trà trộn vào thành Ninh Xuyên, lợi dụng tuyết dày cha ở tiền tuyến không có tin tức, mẹ lại vô cùng lo lắng, bắt nàng và mẹ đi, muốn dùng tính mạng của hai mẹ con nàng ép cho lùi lại.

Mẹ nhìn thấu ý đồ của bọn họ, vì bá tánh Nam Cảnh, vì không muốn để cha lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, dứt khoát lựa chọn đường chết.

Nàng vì mẹ không còn mà đau buồn nhiều năm, nhưng nàng cũng biết, ở khốn cảnh đó, các nàng chủ động chạy trốn chính là đường sống duy nhất.

Nếu vì hai người bọn họ mà hại Nam Cảnh thất thủ, nàng và mẹ có chết muôn lần cũng không hết tốt.

Sau trận đó, Nam Việt nhiều năm ngủ đông không hành đồng, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng sự ổn định này có thể được duy trì bao lâu.

Cho nên ngày đó nhìn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play