Lạc Chi Hành bị tiếng ồn ào đánh thức.
Ánh ban mai mờ nhạt nhẹ nhàng phản chiếu trong phòng.
Lạc Chi Hành khẽ ngồi dậy, ôm chăn gấm trong tay, mái tóc dài mềm mại ngoan ngoãn xõa xuống sau lưng.
Bởi vì vừa tỉnh dậy, trên mặt còn mang theo chút mờ mịt, ánh mắt phủ hơi sương, dường như chưa thoát hết nét trẻ con.
Một lúc lâu sau, nàng gọi thị nữ tới hỏi.
Bình Hạ trả lời: “Bẩm quận chúa, quản gia đang thu dọn chỗ ở khách quý.”
Lạc Chi Hành hơi sửng sốt: “Không phải chỗ ở của hắn đã sắp xếp hôm qua rồi sao?”
Lúc cha chỉ huy phân phó quản gia sắp xếp, đúng lúc nàng cũng có ở đó.
Dù sao cũng là Thái Tử tới đây, cho dù có cải trang bí mật mà đến, vương phủ cũng tuyệt đối không dám chậm trễ Thái tử.
Vị trí của nơi này lấy yên tĩnh là chủ yếu, trong vương phủ ngoại trừ tẩm cử của nàng chỉ có viện bên cạnh là nơi tốt nhất. Cỏ cây sum suê, núi giả đặc biệt, có nước chảy róc rách, cảnh trí lại phong nhã thanh tao.
Đồ trang trí trong phòng đều được lựa chọn tỉ mỉ, mỗi thứ đều tinh xảo khéo léo, cố gắng làm để Thái tử cảm giác được như đang ở nhà.
Có thể nói là vô cùng chu đáo.
Sao đang êm đẹp lại đột nhiên thay đổi?
Nhìn ra nghi ngờ của nàng, khóe môi Bình Hạ khẽ giật giật một chút: “Là người hầu của khách quý tới trước, nói công tử nhà bọn họ có rất nhiều yêu cầu đối với nơi ở, để tránh gây rắc rối cho vương phủ nên cố ý tới thu dọn trước.”
Đang nói, Bán Tuyết đẩy cửa đi vào.
Nàng ấy vừa rốt trà, vừa tiếp tục lời Bình Hạ đang nói, cảm thán: “Nô tỳ vừa mới đi qua, đúng lúc gặp được người hầu của vị khách kia, thật đúng là mở rộng tầm mắt. Quận chúa không thấy bọn họ khoa trương đến mức nào đâu, bọn họ đường xa đến đây, nhưng tất cả mọi thứ từ lớn như xiêm y đệm giường nhỏ như chén đũa, vị khách kia có thể sử dụng đều mang hết tới đây. Ngay cả đồ sứ trang trí trong phòng cũng không bỏ xuống, nghe nói khách quý vô cùng bắt bẻ, nếu không cẩn thận nhìn thấy vật trang trí có khuyết điểm, mắt sẽ đau suốt mấy ngày…”
“?”
Lạc Chi Hành khẽ ngẩng đầu, đôi mắt bình thản thường ngày lại hiếm khi ngập tràn kinh ngạc.
“Quận chúa cũng cảm thấy khó tin có phải không?” Bán Tuyết cảm thán không ngừng, nhìn Lạc Chi Hành nói: “Nô tỳ thấy, lần này quận chúa thật sự gặp được đối thủ ngang hàng rồi.”
Lời này nói không thể hiểu được.
Lạc Chi Hành hoang mang hỏi: “Vì sao?”
Bán Tuyết che môi, cười trêu chọc: “Xưa nay quận chúa hay bắt bẻ sinh hoạt và đồ ăn, hiện tại có thêm một chủ nhân còn hơn cả quận chúa, vậy không phải chính là kỳ phùng địch thủ sao?”
Lạc Chi Hành: “……”
Bình Hạ ở bên cạnh liếc mắt nhìn nàng ấy một cái.
Bán Tuyết im lặng không nói nữa.
Tính tình Lạc Chi Hành rất tốt.
Hai thị nữ đi theo bên cạnh nàng nhiều năm, tình cảm không phải tầm thường, nàng chưa từng vì những lời vui đùa đó mà so đo tính toán.
Bình Hạ cười trách mắng: “Ngươi chỉ ỷ lại quận chúa khoan dung.”
Bán Tuyết cười khẽ, ghé sát vào người Lạc Chi Hành, cười bỏ qua đề tài này: “Thời gian vẫn còn sớm, quận chúa có muốn ngủ thêm một lát hay không?”
Tiếng ồn ngoài sân vẫn còn tiếp tục, vừa rồi lại nói chuyện một hồi, cơn buồn ngủ đã sớm tan thành mây khói.
Lạc Chi Hành lắc đầu, vén chăn gấm bên hông lên, nhẹ giọng nói: “Không ngủ, dậy thôi.”
Hai thị nữ phân chia công việc, hầu hạ nàng rửa mặt mặc quần áo.
Đợi chuẩn bị xong, Lạc Chi Hành đến phòng ăn dùng bữa với Nam Cảnh Vương.
Trên đường không tránh khỏi chạm mặt với tùy tùng của Thái tử.
Lạc Chi Hành mới biết được lời Bán Tuyết là sự thật.
Không chỉ đồ dùng và đồ trang trí, mà ngay cả những dây leo hoa lá cao bằng nửa thân người cũng không buông tha.
Cảm nhận được ánh mắt của Lạc Chi Hành, tùy tùng đang khiêng dây leo, khách khí giải thích: “Đây là vật yêu thích của công tử nhà ta, lần này đi xa, sợ tôi tớ trong nhà không chăm sóc tốt nên mang theo cùng tới đây.”
Lạc Chi Hành: “……”
Sau khi người hầu giải thích xong lo sợ chậm trễ, cẩn thận đỡ cây rời đi.
Lạc Chi Hành nghiêng mắt nhìn.
Bán Tuyết ngầm hiểu tiến lên: “Quận chúa có gì phân phó?”
Trong mắt Lạc Chi Hành tràn ngập phức tạp.
Một lát sau, mới chậm rãi nói: “Ngươi sai rồi.”
Bán Tuyết: “?”
Lạc Chi Hành nhắm mắt: “Ta tự thẹn không bằng.”
“……”
*
Bị chuyện này làm cho kinh động, không chỉ có ba người chủ tớ Lạc Chi Hành.
Lúc dùng bữa, Lạc Chi Hành nhìn thấy rõ ràng cha mình đang ngây người, thường xuyên nhìn xung quanh phòng ăn.
Nàng nhìn thoáng qua chén cháo dường như còn chưa đụng vào của Nam Cảnh Vương, thấp giọng gọi: “Cha.”
“Hả?” Nam Cảnh Vương theo bản năng đáp lại, thu hồi tầm mắt, quan tâm hỏi: “Hành Nhi sao vậy?”
“Cháo sắp nguội rồi.” Lạc Chi Hành nhắc nhở.
“Được, cha sẽ uống ngay.” Vừa nói, Nam Cảnh Vương đã bưng chén lên, nhanh chóng húp sạch chén cháo.
Nam Cảnh Vương xuất thân từ nhà binh, mặc dù được nhàn tản ở nhà nhiều năm, nhưng thói quen lúc hành quân đánh giặc vẫn ăn sâu bám rễ vào người.
Lạc Chi Hành than nhẹ một tiếng, đưa khăn tay cho ông, hỏi: “Cha vì chuyện bày biện của khách quý mà hao tổn tinh thần sao?”
“Không nói tới hao tổn tinh thần.”
Nam Cảnh Vương cau mày, im lặng suy nghĩ hồi lâu, mới khó hiểu nói: “Cha chỉ không nghĩ ra, nhà bọn họ có thể nuôi ra được một người nũng nịu như vậy. Nhà ngoại hắn đều là người thô lỗ từ trong quân mà ra, ngay cả nữ nhi đưa vào trong cung năm đó cũng là người hào sảng, có thể vung roi định thiên hạ, nào có soi mói như vậy?”
Lạc Chi Hành: “Không phải lúc trước cha nói hắn rất yêu sắc đẹp của mình sao, còn nói nữ nhi có thể nói chuyện với hắn?
“Ngoại tổ phụ hắn gửi thư nói “đứa trẻ này rất kiều*” cha còn tưởng ngoại tổ phụ hắn nói quá lên, không ngờ hắn thật sự có thể ganh đua cao thấp với con.” Nam Cảnh Vương trợn tròn mắt hổ, trong mắt không tràn ngập không thể tin được.
(Kiều: có thể hiểu là nũng nịu, nhõng nhẽo, mềm mại đáng yêu)
Lạc · không nhường một tấc · kiều kiều · Chi Hành: “……”
Thấy nữ nhi im lặng không nói gì, Nam Cảnh Vương vội ho nhẹ mấy tiếng, sửa lại: “Cha không có ý nói con…”
“……” Lạc Chi Hành bất đắc dĩ đỡ trán.
*
Giờ Tỵ canh ba, quản gia vội vàng chạy vào chính sảnh, nói khách quý đã đến.
Khi đó, Lạc Chi Hành đang ung dung pha trà, tráng ly, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, mỗi động tác đều vô cùng xinh đẹp.
Nam Cảnh Vương bên cạnh đứng ngồi không yên. Ông đã quen cẩu thả, thật sự không thể phân biệt được pha trà như vậy và pha tra như bình thường có gì khác nhau. Nhưng nữ nhi lại cố tình mong chờ đợi ông đánh giá.
Nam Cảnh Vương không tự nhiên cầm lấy ly trà để sát vào mũi ngửi thử.
Đang vò đầu bứt tai bứt tai suy nghĩ đáp án, nghe quản gia tới báo, gánh nặng trong ngực lập tức được hóa giải, vội đặt ly trà xuống như được buông tha: “Tay nghề của Hành Nhi đúng là rất tốt, trà ngon.”
Lạc Chi Hành: “……”
Nam Cảnh Vương đặt ly xuống, hắng giọng nói: “Nên đi tiếp khách.”
Lạc Chi Hành khẽ mỉm cười: “Vâng.”
Cha con hai người cùng nhau tới trước cửa phủ, xe ngựa đúng lúc dừng lại.
Xa phu vén rèm lên, một lát sau, công tử trẻ tuổi dần lộ rõ mặt thật, dẫm vào ghế đẩu chậm rãi đi xuống.
Dáng người công tử như cây tùng, rắn chắn thon dài, nhiều thêm một chút sẽ quá cường tráng, thiếu thêm một chút sẽ yếu ớt, dáng vẻ của hắn là vừa vặn.
Ngọc trâm được mài giũa tinh tế thắt qua búi tóc, lọn tóc gọn gàng, mượt mà. Áo bào trắng trên người được cắt may cẩn thận, nhìn qua thì đơn sơ mộc mạc nhưng nhìn kỹ mới biết tinh xảo đến mức nào: áo gấm làm từ tơ lụa thượng hạng, bên trong có tơ vàng, dưới ánh mặt trời còn thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng.
Lưng đeo ngọc bội dương chi, tay cầm quạt xếp, từng bước đi tới tựa như thần tiên hạ phàm.
“…… Quai ” Nam Cảnh Vương nhìn đến ngây người, lẩm bẩm nói nhỏ: “Thật đúng là kiều kiều.”
Lạc Chi Hành nhỏ giọng nhắc nhở: “Cha.”
Nam Cảnh Vương lập tức hoàn hồn, đi đến trước mặt Thái tử, chắp tay nói: “Điện hạ”
“Vương gia không cần đa lễ.” Giọng nói của Thái tử như trân châu rơi trên đĩa ngọc, tự mình nâng Nam Cảnh Vương dậy, ngón tay thon dài trắng nõn hoàn toàn đối lập với bàn tay thô ráp ngăm đen của Nam Cảnh Cương: “Lần đi tuần này đã quấy rầy vương phủ vất vả, huống hồ Vương gia còn là bằng hữu cũ của ngoại tổ phụ, Tuần là vãn bối, không đảm đương nổi đại lễ của Vương gia.”
Nam Cảnh Vương thẳng thắn, vui tươi hớn hở nói: “Ta và ngoại tổ phụ người là huynh đệ đồng sinh cộng tử trên chiến trường, nếu ngươi đã đến vậy cứ xem đây là nhà của mình. Trong phủ chúng ta có ít người, không có lễ nghi phù phiếm, ngươi cứ sống ở đây là được, mọi chuyện lấy vui vẻ làm đầu.”
“Đa tạ Vương gia, Tuần nhớ kỹ.”
Nam Cảnh Vương xua tay: “Gọi Vương gia quá xa lạ, ngươi đã cải trang tới Nam Cảnh, để tránh người khác nghi ngờ, sau này bên ngoài gọi ta một tiếng ….”
“Thúc thúc.” Thái tử đột nhiên nói tiếp, liếc mắt nhìn Nam Cảnh vương, cười lặp lại nói: “Nếu Vương gia không chê, sau này Tuần sẽ gọi ngài một tiếng thúc thúc.”
Hắn đột nhiên gọi một tiếng, Nam Cảnh vương sửng sốt, theo bản năng đáp một tiếng "Được".
Phụ họa xong, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Đang nghĩ ngợi, đã nghe Thái Tử hỏi: “Vị này chính là……”
Nam Cảnh Vương lập tức dẹp bỏ nghi ngờ vừa rồi, giới thiệu: "Đây là tiểu nữ nhi Chi Hành.”
Dừng một chút, lại nhìn về phía Lạc Chi Hành: “Hành Nhi, đây là Triệu công tử.”
Lạc Chi Hành tiến lên một bước, chuẩn bị nói
Ánh mắt tươi cười của Thái tử không chút dấu vết lướt qua người nàng, không nhanh không chậm nói: “Thúc thúc, nếu Tuần đã gọi ngài một tiếng thúc thúc, ở trong vương phủ chính là con cháu ngài, nếu để tiểu quận chúa gọi Tuần là “công tử”, chẳng phải đang ứng với hai chữ “xa lạ” trong miệng thúc thúc sao?”
Nam Cảnh Vương vỗ tay, gật đầu tán thành: “Ngươi nói đúng.”
Thái tử cười vô hại, làm như tùy ý đề nghị: “Ta nghe ngoại tổ phụ nói tiểu quận chúa sinh vào năm Long Khánh thứ tám, Tuần hơn nàng hai tuổi, chi bằng lấy huynh muội tương xứng, nàng gọi ta một tiếng “ A huynh”, thúc bá nghĩ sao?”
Hắn nói rất có lý, Nam Cảnh Vương liên tục gật đầu: “Thật tốt, cứ gọi như huynh muội là được!”
Lạc Chi Hành: “……”
Lạc Chi Hành trơ mắt nhìn cha mình bị thái tử dẫn đi mà không hề hay biết, vừa cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng trước mắt người ngoài đương nhiên không thể phản bác lại.
May mà chỉ là một câu xưng hô mà thôi, không ảnh hưởng đến mọi chuyện.
Lạc Chi Hành ổn định tâm trạng, hành lễ chào hỏi: “A huynh mạnh khỏe.”
“A Hành cũng vậy.”
Giọng nói của Thái tử khách khí nhẹ nhàng, nhưng Lạc Chi Hành có thể nghe ra được một chút đạo mạo đắc ý. Nàng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt háo hức của người bên kia.
Bốn mắt nhìn nhau, Thái Tử dường muốn lên tiếng, lại nghe Nam Cảnh Vương vui vẻ nói “Trời nóng, đừng đứng ngoài.”
Thái Tử nuốt xuống những lời chuẩn bị nói lên môi, gật đầu..
Vào trong phủ, nói chuyện một lát.
Thái Tử đã được quản gia dẫn tới nơi nghỉ ngơi
Nam Cảnh Vương đang bình tĩnh ngồi uống trà, sau khi nghĩ lại càng thấy có gì đó không đúng.
Ông ngẩng đầu, chần chờ hỏi: “Hành Nhi, có phải cha sơ sót cái gì hay không?”
“Có chút thôi, nhưng cũng không sai.”
Nam Cảnh Vương nhẹ nhàng thở ra, yên tâm hỏi: “Cha đã quên cái gì?”
Lạc Chi Hành không có cảm giác vui vẻ tìm được đường về, ánh mắt bất đắc dĩ, miệng lưỡi lại bình tĩnh mà đáp: “Chẳng qua chỉ liên quan đến bối phận của nữ nhi mà thôi.
Nam Cảnh Vương: “?”
Thấy Nam Cảnh Vương không phản ứng lại, Lạc Chi Hành hít một hơi, lớn giọng nhắc nhở: “Ngoại tổ phụ của điện hạ xưng huynh gọi đệ với cha, cha lại để hắn gọi mình là thúc thúc.”
Nàng nói “Xưng huynh gọi đệ” và “Thúc thúc” , nhìn rõ vẻ mặt Nam Cảnh Vương mặt hoang mang.
Sau một lúc lâu.
“!”