“Hắn, hắn……”
Tay Nam Cảnh Vương run lên, ly trà trong tay suýt chút nữa rơi xuống. Nghẹn họng, không thốt lên một lời.
Lạc Chi Hành lại hết sức bình tĩnh, nâng ly trà chậm rãi thưởng thức.
Một lúc lâu sau, chính sảnh vang lên tiếng “ầm” vang dội.
Nam Cảnh Vương nặng nề đặt ly xuống, tức giận nói: “Đúng là xảo quyệt.”
Lạc Chi Hành bình tĩnh an ủi ông: “Bây giờ mọi chuyện đã định, cha yên tâm, đừng tức giận.”
Nhưng Nam Cảnh Vương vẫn còn canh cánh trong lòng. Ông nhìn Lạc Chi Hành, chờ mong nói: “Chẳng lẽ không còn cách nào cứu vãn sao?”
Lạc Chi Hành thuận miệng nói: “Hay cha đi tìm điện hạ thương lượng lại đi.”
Nam Cảnh Vương nghiêm túc suy nghĩ một lát, thở dài nói: “Tâm tư điện hạ quá sâu, cha không ứng phó nổi. Còn cách nào khác không?”
“……”
Thấy ông lại thật sự nghĩ đến cách này, Lạc Chi Hành vô cùng bất đắc dĩ: “Quân tử nhất ngôn, có lý nào lại lật lọng.”
“Nhưng mà.” Nam Cảnh Vương chột dạ nói: “Cha cũng không thể vô duyên vô cớ hạ thấp bối phận với ngoại tổ phụ của hắn được?”
Lạc Chi Hành thật sự không thể hiểu được tại sao cha mình lại cố chấp với một tiếng xưng hô như vậy.
Nhưng thấy ông kiên trì như vậy, đành phải an ủi: “Thôi lão tướng quân sống ở Thịnh Kinh, cha và ông ấy cách nhau trời nam đất bắc , chỉ cần cha không nói ra, việc nhỏ này sao có thể truyền đến tai ông ấy?”
Nam Cảnh Vương vẫn còn do dự, ngập ngừng nói: “Vậy điện hạ…”
“Điện hạ là trữ quân, chính sự bận rộn, sao có thể để bụng chuyện nhỏ như vậy?” Lạc Chi Hành biết rõ tâm tư của hắn, nhẹ giọng an ủi: “Huống hồ, cha cũng không ở Thịnh Kinh, duyên phận của chúng ta và điên hạ cũng chỉ ngắn ngủi có mấy ngày. Cha khoan hồng độ lượng, hà tất phải vì một tiếng xưng hô mà so đo với hắn.”
Đúng là có lý này.
Sắc mặt ưu sầu của Nam Cảnh Vương dần thả lỏng.
Lạc Chi Hành tiếp tục nỗ lực: "Hơn nữa, bệ hạ và cha tuổi xấp xỉ nhau. Điện hạ gọi một tiếng “thúc thúc” cũng không phải chuyện gì xấu.”
Không thể không nói, câu này có thể lấy lòng được Nam Cảnh Vương.
Ông đột nhiên bật cười, khuôn mặt ngập tràn gió xuân: “Hành Nhi nói có lý!”
Lạc Chi Hành vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Nam Cảnh Vương nói: “Hành Nhi nghỉ ngơi trước đi, cha đi xem Thái Tử thu xếp thế nào, hỏi xem hắn có kiêng món gì không, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Nói xong vội vàng rời đi
Lạc Chi Hành: “……”
*
Không khí bữa trưa vô cùng hòa hợp.
Tuy nói mới vừa gặp mặt đã bị Thái tử hố một trận, nhưng Nam Cảnh Vương vẫn không thể chịu được, sau khi được an ủi, lập tức bỏ qua sự khó chịu lúc đầu, vui vẻ nhận xưng hô “thúc thúc”, nhiệt tình lôi kéo Thái tử nói chuyện.
Lúc đầu Lạc Chi Hành có hơi lo lắng đề phòng, sợ cha nói lời vô ý khiến Thái Tử không vui.
Dù sao người trước mặt có khách khí như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn là trữ quân đứng trên vạn người, nếu động đến điều cấm kỵ của hắn, nhất định sẽ gây họa.
Cũng may Thái Tử hiền hòa, chẳng những không nóng nảy, ngược lại còn nói qua nói lại khiến Nam Cảnh Vương vô cùng vui vẻ.
Lạc Chi Hành quan sát hồi lâu, thấy Thái Tử như vậy mới lặng lẽ thở ra, yên tâm dùng bữa.
Một bữa cơm cả chủ và khách đều vui vẻ.
Nam Cảnh Vương và Thái Tử trò chuyện nhiệt tình, tươi cười dẫn Thái Tử đến phòng khách uống trà.
Lạc Chi Hành không có hứng thú với chuyện của hai người, nhân cơ hội nói lời cáo từ.
Nam Cảnh Vương hờ hững phất tay, đang định thả cho nàng về.
Thái Tử đứng bên cạnh lơ đãng nhìn qua nàng.
Lạc Chi Hành không hiểu sao lại nhớ tới chuyện cha mình bị hắn lừa gạt bối phận, lập tức sinh ra dự cảm bất an.
Nàng cương quyết muốn rời đi, sợ đêm dài lắm mộng.
Nàng phản ứng nhanh chóng, Thái Tử cũng không để ý quá nhiều.
Nàng khom người cúi xuống.
Thái Tử nói: “Trước kia từng nghe nói lá trà Nam Cảnh nổi tiếng phong phú, mỗi loại đều có hương vị riêng, đáng tiếc trong sách viết rất ít, chỉ có mấy chữ không thể giải thích được nghi ngờ. Lát nữa thúc thúc phải giới thiệu cho ta nghe một chút, để Tuần được lãnh giáo kiến thức.”
Lạc Chi Hành: “……”
Cha nàng thích tập võ, nửa đời cầm binh đánh trận, uống trà cũng khó ngồi yên, nhờ ông giới thiệu lá trà ở Nam Cảnh còn khó hơn lên trời hái trăng.
Nàng ngước mắt lên nhìn Nam Cảnh Vương, chạm phải ánh mắt ông cũng đang nhìn tới.
Lạc Chi Hành: “……”
Xong rồi.
Quả nhiên.
Nam Cảnh Vương vung vẩy cánh tay giữa không trung, vừa ra hiệu cho Lạc Chi Hành đi theo, vừa vui vẻ giải thích: “Lão phu là người thô lỗ, không hiểu được những thứ phong nhã này. Nhưng Hành Nhi đọc nhiều sách, thích đùa nghịch mấy thứ này, nếu ngươi muốn biết, cứ hỏi nàng là được.”
Ánh mắt Thái Tử chuyển lên người nàng, cười nói: “Vậy làm phiền A Hành.”
Lạc Chi Hành ngoài cười nhưng trong không cười: “Điện hạ ——”
“A huynh.” Thái Tử nghiêm túc sửa lại cho đúng.
“……” Lạc Chi Hành hít sâu một hơi, sửa lại: “Được, a huynh không cần khách khí.”
Nam Cảnh Vương thô tâm đại ý*, tất nhiên không phát hiện ra hai người thầm giao đấu.
(Thô tâm đại ý 粗心大意: cẩu thả, bất cẩn)
Ba người lần lượt đến phòng khách.
Mọi chuyện vừa giải quyết ổn thỏa, trên mặt quản gia lộ ra vẻ khó xử đi tới, sau khi hành lễ mới nói với Nam Cảnh Vương: “Vương gia, trong phủ có một số việc……”
Có vẻ không dễ mở miệng.
Quản gia nói được một nửa liền dừng lại, chỉ khó xử nhìn Nam Cảnh Vương.
Thái Tử ân cần nói: “Nếu trong phủ có việc, thúc thúc cứ đi xử lý trước, không cần để ý đến ta.”
Lạc Chi Hành thấy quản gia mặt ủ mày chau, cũng lo lắng đứng dậy: “Cha, con đi cùng với người——”
“Không cần không cần.” Nam Cảnh Vương liên tục từ chối: “Con cứ ở đây uống trà với a huynh là được, ta đi một lát sẽ về.”
Nói xong, không đợi Lạc Chi Hành lên tiếng, đã dẫn theo quản gia vội vàng rời đi.
“……”
Lạc Chi Hành đành phải ngồi lại chỗ cũ.
Không có Nam Cảnh Vương nhiệt tình ở giữa hòa giải, phòng khách đột nhiên im lặng..
Lạc Chi Hành nhìn Thái Tử ngồi đối diện, im lặng một lát, chủ động dò hỏi: “Trong phủ mới có một mẻ trà Vân Vụ, a huynh có muốn nếm thử hay không?”
Thấy Thái Tử gật đầu.
Lạc Chi Hành đâu vào đấy mà bày ra trà cụ, quen thuộc mà bắt đầu pha trà.
Pha trà chú ý bình tâm tĩnh khí.
Lạc Chi Hành nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ linh tinh, tập trung pha trà.
Phòng khách vang lên tiếng nước chảy.
Thỉnh thoảng kèm theo tiếng ấm trà Tử Sa được đặt sang một bên nghe giòn dã vui tai.
Lạc Chi Hành cầm ấm, chia ra từng ly, sau đó kéo tay áo đưa trà Vân Vụ đã pha xong cho Thái Tử.
Vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp đôi mặt sâu thẳm của Thái Tử.
Hắn nhìn thẳng qua, dường như đã nhìn chằm chằm từ lâu.
Lạc Chi Hành hơi bất ngờ, do dự hỏi: “Tại sao a huynh lại nhìn ta như vậy?”
Thái Tử nhận ly trà trong tay nàng, mỉm cười nói: “Có qua có lại mà thôi.”
“?”
Lạc Chi Hành mơ hồ.
Thái Tử cầm ly trà nhấp một ngụm, từ tốn giải thích: “Tay nghề pha trà của A Hành đúng là rất tốt, đương nhiên ta muốn cổ vũ. Huống chi, vừa rồi trên bàn ăn, A Hành còn nhìn ta mấy lần.”
Giọng điệu ẩn chứa vài phần đắc ý.
Lạc Chi Hành lại càng thêm hoang mang, thật sự không rõ, tay nghề pha trà của nàng và nhìn hắn mấy lần trên bàn ăn, sao có thể nói nhập làm một với bốn chữ “có qua có lại”.
Nghĩ đến hành động bản thân mình tự cho là cẩn thận lại bị đối phương phát hiện, trong lòng Lạc Chi Hành có hơi xấu hổ. Nhưng nếu đã nói ra, vậy không cần che giấu nữa.
Do dự một lát, Lạc Chi Hành giải thích: “Trong phủ không có nhiều quy củ, trên bàn ăn ta và cha đã quen tùy tiện, sợ a huynh không quen, lúc này mới… mạo phạm, mong a huynh bao dung.”
Tuy Lạc Chi Hành giải thích uyển chuyển nhưng cũng đủ khiến đối phương hiểu được.
Lời nàng vừa nói ra, không khí xung quanh cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Ngươi nhìn nhiều lần như vậy không phải là vì sắc đẹp của cô sao?”
Thái Tử khẽ nhíu lại, tỏ vẻ không vui.
“?”
Lạc Chi Hành đầu tiên là sửng sốt, thầm than, cha từng nói Thái tử cực kỳ yêu tướng mạo của mình, đúng là không phải lời nói quá, chợt hiểu ra ẩn ý của mấy chữ “có qua có lại.”
Thái Tử cho là nàng say mê dung mạo của hắn nên mới nhìn lén mấy lần.
Vì vậy lúc đến lượt nàng pha trà, hắn mới dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
Lạc Chi Hành hiểu ra, nhìn biểu cảm dần thay đổi của Thái Tử, vội ca ngợi hắn: “Điện hạ tuấn tú xuất trần, dung mạo khôi ngô, thật sự không tầm thường.”
Lời ca ngợi này cũng không làm Thái tử vui vẻ.
Hắn vẫn nhíu mày như cũ, đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Chỉ như vậy?”
Lạc Chi Hành: “?”
Ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Thái Tử dường như nhìn rõ vẻ hoang mang của nàng, giọng điệu có hơi gay gắt: “Ngươi quên rồi?”
Lạc Chi Hành càng thêm mờ mịt: “Ta quên cái gì?”
Ánh mắt dán chặt trên người đột nhiên trầm xuống.
Lạc Chi Hành đột nhiên sinh ra ảo giác bị buộc tội, tựa như nàng thật sự gây ra họa lớn.
Nàng lấy lại bình tĩnh: “Điện hạ……”
“Chúng ta gặp qua.” Thái Tử lên tiếng cắt ngang, kiên nhẫn giải thích: “Năm đó……”
Lạc Chi Hành bỗng nhớ lại những lời cha nói:
“Hắn lớn hơn con hai tuổi, có lẽ vẫn còn chút ấn tượng.”
Lạc Chi Hành nhất thời không biết nên bội phục cha mình giỏi đoán trước, hay là kính nể trí nhớ của Thái tử quá tốt.
Hắn vẫn có thể nhớ hết những chuyện từng xảy ra năm hai tuổi, thậm chí còn nghiêm túc kể lại.
Nhưng cho dù hắn mô tả cảnh tượng đó tỉ mỉ đến mức nào, nàng cũng không thể nhớ lại được cảnh tượng ngày bé.
Ngược lại còn cảm thấy khó xử vì hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện cũ.
Nghĩ tới đây, Lạc Chi Hành vội cắt ngang lời hắn nói: “Điện hạ!”
Thái Tử dừng lại một chút, mang theo cảm xúc lẫn lộn nhìn nàng, nhìn kỹ, vẻ mặt khó tránh khỏi có chút chờ mong.
Dường như mong nàng có thể nhớ đến mình.
Lạc Chi Hành cười gượng nói: “Điện hạ đúng là tài trí hơn người, chuyện xa như vậy còn có thể nhớ rõ.” Dừng một chút, đổi giọng nói, nhìn vào mắt hắn, áy náy nói: “Tiểu nữ ngu dại, không nhớ được những chuyện từng xảy ra.”
Thái Tử do dự muốn nói lại thôi, tựa như vô cùng tức giận, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng quay lại vẻ lạnh lùng lúc đầu.
Hắn đặt cái ly trong tay xuống bàn, nhìn chằm chằm Lạc Chi Hành một lát, không nói hai lời đứng dậy phất tay áo rời đi.
Lạc Chi Hành không rõ tại sao hắn lại tức giận.
Không nhớ rõ cảnh tượng lúc mình vừa sinh ra, chẳng lẽ không phải chuyện hợp lý sao?
Cho dù có là người thông minh như Thái Tử, nếu hỏi hắn tình cảnh lúc hắn mới sinh ra như thế nào, có lẽ hắn cũng không nói được.
Chẳng lẽ chỉ vì trí nhớ của hắn quá tốt, mới có thể lợi dụng chuyện hơn nàng hai tuổi, trách móc nàng sao?
Cho dù tính cách Lạc Chi Hành có tốt đến mức nào, cũng không thể vô cớ bị hắn lạnh nhạt còn đến cửa nhận lỗi.
Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhớ tới Nam Cảnh Vương đã lâu chưa trở lại, lo lắng cha gặp phải chuyện gì khó giải quyết, liền quyết định đi xem một chút.
Không ngờ vừa đi đến cửa, đã thấy
Ai ngờ mới vừa vòng đến cửa thuỳ hoa* đã nhìn thấy Nam Cảnh Vương mặc áo vải thô, xách theo bao lớn bao nhỏ.
(Cửa thùy hoa: có đặc điểm là cột trụ lơ lửng chứ không chạm đất. Phía trên được khắc chạm hoa văn tinh xảo chủ yếu là các họa tiết hoa sen, đài hoa, chuỗi hạt,… thể hiện mong ước về cuộc sống tốt đẹp của gia chủ. )
Lạc Chi Hành: “……”
*
Bên kia.
Thái Tử trở về phòng ngủ, càng nghĩ càng đau lòng.
Hắn nhìn thật kỹ khuôn mặt mình trong gương đồng bóng loáng, khó chịu nói: “Hôm nay cô không đủ đẹp sao?”
Đông Lăng tập mãi thành quen, trả lời lại: “Hôm nay điện hạ tươi sáng rực rỡ đến nhật nguyệt cũng khó tranh với ngài.”
Thái Tử nghe thấy, lại càng tức giận.
Hắn nhìn gương đồng nhíu mày, chán nản nói: “Vậy sao nàng có thể quên cô?”