Nam Cảnh Vương lòng đầy mong đợi: “Hành Nhi còn ấn tượng hay không?”

“……” Lạc Chi Hành bất đắc dĩ nói: “Cha, khi đó con chỉ mới sinh ra, sao có thể ấn tượng được?”

 “Cũng đúng.” Nam Cảnh Vương cũng không thất vọng, vui tươi hớn hở gật đầu: “Hắn lớn hơn con hai tuổi, có lẽ vẫn còn chút ấn tượng.”

Hai tuổi.

Lạc Chi Hành hơi có chút một lời khó nói hết.

Một người là đứa trẻ mới sinh, một người là đứa trẻ hai tuổi. Xem như đối phương thông minh tuyệt đỉnh, có thể nhớ kỹ được ký ức năm hai tuổi, nhưng một đứa trẻ hai tuổi, sao có đủ sức bế một người mới sinh được?

Lạc Chi Hành thầm than. Thấy vẻ mặt hứng thú của cha, chỉ đành cắn răng nuốt lại mấy lời phản bác, im lặng chuyển đề tài: “Cha còn chưa nói cho con biết, vị tỷ tỷ kia khi nào sẽ đến?”

“Đêm qua gửi thư tới nói là ba ngày sau sẽ tới.” Nam Cảnh Vương theo bản năng đáp lại, dừng một chút, nhớ tới hai chữ “tỷ tỷ” Lạc Chi Hành vừa nói, đột nhiên có hơi mơ hồ. Không xác định được hỏi: “Con còn vị tỷ tỷ nào muốn đến phủ chúng ta sao?”

Lạc Chi Hành: “?”

Cha vội đón nàng từ chùa Vân Gian trở về, lại nói khi còn nhỏ hai bọn họ từng gặp nhau, nàng theo bản năng liền cảm thấy khách tới là nữ, cha không tiện tiếp đãi, cho nên mới vội gọi nàng về giúp đỡ.

Nhưng nhìn vẻ mặt hoang mang của cha, nàng lập tức phản ứng lại, có lẽ do mình hiểu lầm sao?

Lạc Chi Hành do dự hỏi: “Khách phương xa cha nói là nam tử sao?”

“Đúng vậy.” Nam Cảnh Vương gật đầu.

Lạc Chi Hành: “……”

Lạc Chi Hành nhắm mắt, khó tránh được cảm giác bất đắc dĩ: “Cha, nam nữ thụ thụ bất thân, đã là nam tử vậy sao có thể để nữ nhi tiếp đãi.”

Nàng vốn đã không thích tiếp xúc với người khác. Nếu là nữ tử, cha không tiện tiếp đãi, để tránh mất lễ nghĩa, cho dù nàng không muốn cũng chỉ có thể căng da đầu đồng ý.

Nhưng nếu là nam tử, nàng cũng có thể thuận lý thành chương từ chối việc này.

“Hành Nhi cứ yên tâm đi.” Nam Cảnh Vương không đồng ý xua tay, dáng vẻ như đã tính sẵn từ trước: “Trong nhà hắn có truyền thống thê thiếp thành đàn, đương nhiên con sẽ coi thường hắn.”

Ông do dự một lát, hạ giọng nói: “Huống hồ, cha nghe nói trưởng bối trong nhà hắn đã tính toán sẽ nghị hôn cho hắn.”

Lạc Chi Hành lập tức ngầm hiểu.

Nàng coi thường người thê thiếp thành đàn, nếu đối phương đã nghị thân, cho dù có là hoàng tộc cũng không thể công khai đưa quận chúa phủ Nam Cảnh Vương đi làm thiếp.

Hai người bọn họ đều không liên quan đến nhau, khó trách cha có thể yên tâm để nàng đi tiếp đãi một nam nhân như vậy.

Ánh mắt Lạc Chi Hành phức tạp nhìn cha nhà mình.

Nam Cảnh Vương lại tựa như không phát hiện ra, mặt mày hớn hở, toàn thân lộ ra dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái.

Lạc Chi Hành: “……”

Lạc Chi Hành khó xử lên tiếng: “Cha.”

“Sao vậy?” Nam Cảnh Vương vội quan tâm hỏi: “Hành Nhi có lo lắng gì sao?”

Lạc Chi Hành không hiểu sao có thể nhìn tra từ ánh mắt tha thiết của cha có vài phần: “Mặc kệ con có lo lắng như thế nào, ta cũng có thể đối phó.”

Đôi mắt trong sáng của Lạc Chi Hành nổi lên một chút u sầu, trầm tư suy nghĩ nên làm như thế nào để cha có thể đổi ý.

Cảnh tượng mưa rơi tầm tã ngẫu nhiên gặp được vị công tử thần bí kia đột nhiên hiện lên trong đầu.

Ánh mắt Lạc Chi Hành chợt lóe, thay đổi suy nghĩ.

Ngay sau đó, nàng nhíu mày đẹp lại, làm như ưu sầu nói: “Nhưng… vị công tử kia đã nghị thân, nữ nhi lo lắng, sớm chiều ở chung sẽ làm tổn hại đến thanh danh của hắn.”

“Nhà bọn họ thì có danh dự cái gì?” Nam Cảnh Vương đột nhiên thốt lên, tầm mắt đụng phải vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lạc Chi Hành, vội ho nhẹ mấy cái đổi lại một do uyển chuyển: “Hành Nhi yên tâm, từ trước đến nay nhà bọn họ đều có oanh yến vây quanh, không để ý đến chút việc nhỏ này.”

“……”

Lạc Chi Hành lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.

Nàng đã dùng hết bản lĩnh, thật sự không tìm được lý do thoái thác. Thấy vẻ mặt chờ mong của cha, đành phải thỏa hiệp: “Được, đều nghe cha.”

Lời vừa nói ra, nàng nhạy bén phát hiện ra cha nàng bên cạnh đang âm thầm thở ra.

Lạc Chi Hành: “……”

Không thấy không nghe sẽ không biết cha đang cố ý ném củ khoai phỏng tay này tới cho nàng.

Lạc Chi Hành nhìn đi chỗ khác, mím môi nhấp một ngụm trà, đợi bình phục lại mới một lần nữa nhìn lại nói: “Vị công tử này muốn ở trong phủ bao lâu? Hắn có nói là mình du sơn ngoạn thủy hay muốn đi đâu hay không?”

Nếu đã đồng ý đãi khách, đương nhiên phải làm hết khả năng để cả chủ và khách đều vui vẻ.

Lạc Chi Hành đang thầm nghĩ đến từng cảnh đẹp ở Nam Cảnh, đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe Nam Cảnh Vương nói: “Không cần phiền phức như vậy. Bình thường con làm cái gì, dẫn hắn theo làm cùng là được.”

Lạc Chi Hành lại nghĩ đến những chuyện mình hay làm bình thường.

Ngoại trừ đầu xuân hằng năm đến chùa Vân Gian ở mấy tháng, đa số thời gian nàng đều trốn trong phủ, đánh đàn vẽ tranh, may áo thêu hoa…

Dẫn theo một nam nhân cao lớn thô kệch làm những việc này, Lạc Chi Hành ngẫm lại đều cảm thấy hô hấp khó khăn.

Nàng ấn thái dương, cạn lời nói: “Cha, những việc đó đều là của nữ tử, sao nam nhân có thể thích được.”

“Hành Nhi cũng không thể coi khinh nam tử.” Nam Cảnh Vương không tán đồng.

Lạc Chi Hành: “?”

Không đợi nàng mở miệng, Nam Cảnh Vương lại nói thêm: “Con yên tâm, cha nghe nói hắn thích nhất là tướng mạo của mình, con dẫn theo hắn làm những chuyện này vừa lúc lại đúng ý hắn.”

“……” Lạc Chi Hành đã hết sực không còn ý muốn hỏi thêm, nàng hít sâu một hơi: “Nói một hồi, cha vẫn chưa nói cho nữ nhi biết, phải xưng hô với  vị công tử kia như thế nào.”

Nam Cảnh Vương vỗ trán, lúc này mới phản ứng lại được, nói: “Hắn họ Triệu, con gọi hắn một tiếng công tử là được.”

Có lẽ lúc trước bị mấy lời kinh hãi của cha nàng nói ra nói ra làm lãng phí quá nhiều cảm xúc, giờ phút này, Lạc Chi Hành đã không còn quá bất ngờ, chỉ bình tĩnh lên tiếng: “Nữ nhi nhớ không nhầm, họ “Triệu” chính là quốc họ.”

“Đúng vậy.” Nam Cảnh Vương gật đầu, lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo “Con gái của ta đúng là rất thông minh”, cười nói: “Chính là Thái tử đương triều.”

Lạc Chi Hành: “……”

*

Từ sau ngày mưa lớn hôm đó, đã liên tiếp ba ngày, thời tiết Ninh đều rất tốt.

Trời trong mây tránh, ánh nắng tươi sáng lại không nóng bức, chiếu lên người cực kỳ thoải mái.

Thời gian tốt đẹp như vậy, trốn ở trong phòng đúng là quá đáng tiếc.

Mấy ngày nay, Lạc Chi Hành đều trốn đến đình thủy tạ* ở hoa viên, mở rộng giấy trắng, vẽ tranh ngắm hoa đúng là rất tự tại.

(“thủy tạ” 水榭 nhà xây cất bên cạnh hoặc trên nước, dùng làm nơi thưởng ngoạn hoặc nghỉ ngơi.)

Gió nhẹ thoang thoảng, trong đình thủy tạ thỉnh thoảng vang lên tiếng đàn cá nô đùa nhảy lên mặt nước.

Lạc Chi Hành vẽ xong nét bút cuối cùng, thu tay đặt bút xuống.

Bình Hạ và Bán Tuyết đúng lúc tiến lên, một người lau mồ hôi cho nàng, một người rót trà.

Bán Tuyết cười nói: “Quận chúa mệt rồi sao? Nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”

Lạc Chi Hành ngồi xuống, nhận ly trà chậm rãi thưởng thức.

Nàng ngước mắt lên hỏi: “Cha đâu?”

Bình Hạ nói: “Vừa rồi lúc nô tỳ tới đây, thấy vương gia đang so chiêu với Nam thị vệ ở Diễn Võ Trường.”

Lạc Chi Hành: “……”

Nàng biết ngay mà. Cha ném chuyện rắc rối đau đầu cho nàng, đương nhiên vô cùng thoải mái có thể không kiêng nể gì đi tìm người so chiêu.

Khó trách ông vừa nhận được tin Thái tử chuẩn bị đến Ninh Xuyên, đã vội vàng đến đón nàng quay về.

Lạc Chi Hành thở ra một hơi, nói với hai thị nữ: Ngày mai trong nhà có khách tới, các ngươi phải nhớ nhắc quả gia để ý người trong phủ, đừng để bọn họ không biết quy củ đụng phải khách quý, cẩn thận dính họa lên người.”

“Vâng, nô tỳ hiểu.” Bình Hạ đồng ý, nói: “Không biết quận chúa có còn phân phó gì hay không?”

Lạc Chi Hành nghĩ tới gì đó, rũ mắt, ngón tay nắm chặt ly sứ.

Nàng mím môi dưới, chậm rãi nói: “Thời gian này hắn ở trong phủ, hai người các ngươi cũng cảnh giác một chút. Đừng…cách ta quá xa.”

Lạc Chi Hành nói không rõ, nhưng hai thị nữ lập tức hiểu được.

Các nàng không hẹn mà cùng nhau nói: “Vâng.”

Bình Hạ đi tìm quản gia.

Bán Tuyết ở lại đình thủy ta trông chừng Lạc Chi Hành.

Ngồi khoảng chừng một khắc, Lạc Chi Hành mới đứng dậy chuẩn bị về phòng.

Bán Tuyết dọn bàn, lúc này mới nhìn rõ hình ảnh trong tranh.

Là tranh chân dung.

Trong tranh là nam tử áo xanh khoanh tay đứng đó, dáng người thon dài.

Tài nghệ vẽ tranh của quận chúa rất tốt, có thể miêu tả toàn thân chi tiết của nam tử kia vô cùng thuần thục, ngay cả hoa văn trên ngọc bội cũng rõ ràng.

Chỉ là không vẽ ngũ quan.

Bán Tuyết khẽ thở dài, cuộn tranh lại đi theo bên cạnh Lạc Chi Hành, hỏi: “Quận chúa vẽ vị công tử thần bí ở miếu hoang kia sao?”

Lúc đó nàng ấy chỉ theo tầm mắt quận chúa nhìn thoáng qua, không thấy rõ diện mạo người nọ, nhưng có thể từ y phục trong tranh nhìn ra một chút.

Lạc Chi Hành gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng, thấy nàng không muốn nói nhiều, thức thời không hỏi nữa.

Về đến phòng ngủ, chuẩn bị xong cho Lạc Chi Hành, Bán Tuyết cầm lại tranh hỏi: “Bức tranh này nô tỳ vẫn xử lý như cũ sao?”

Quận chúa không hay vẽ chân dung, nhưng sẽ không vẽ ngũ quan, vẽ xong cũng không giữ lại.

Loại chuyện này Bán Tuyết đã từng làm rất nhiều năm, còn cẩn thận hỏi lại, tránh cho quận chúa tạm thời thay đổi chủ ý.

Dù sao vẽ một bức tranh vừa tốn thời gian vừa tốn sức, một khi tổn hại, dường như sẽ không còn khả năng khôi phục lại.

Lạc Chi Hành “ừ” một tiếng.

Bán Tuyết tập mãi thành quen nghe tiếng, quen thuộc xoay người rời đi.

Đang muốn bước ra khỏi cửa lại đột nhiên nghe Lạc Chi Hành gọi lại.

“Khoan đã.” Lạc Chi Hành gọi nàng ấy lại, nhẹ giọng nói: “Thôi, giữ lại đi.”

*

Buổi tối.

Tửu lâu có tiếng nhất thành Ninh Xuyên, tiếng người ồn ào vang dội.

Tiếng nói lộn xộn len vào cửa phòng, không ngừng bám riết truyền vào tai.

Đông Lăng nhìn nam tử bên cửa sổ từ lúc hoàng hôn đến bây giờ vẫn chưa buông lỏng, cười nói: “Nếu điện hạ cảm thấy ầm ĩ, chi bằng ra ngoài một chút?”

Ninh Xuyên là chủ thành Nam Cảnh, đương nhiên rất phồn hoa náo nhiệt.

Đến giờ này, bất kể ở đâu đều âm ĩ không thôi.

Nhưng cho dù khách điếm có lớn, nhưng vẫn vây tất cả âm thanh lại một chỗ, dù sao vẫn vô cùng áp lực.

So sánh một hồi, bên ngoài khách điếm vẫn thoải mái hơn một chút.

Cân nhắc một lát, nam tử gật đầu nói: “Vậy đi ra ngoài một lát.”

Hắn chỉnh lại vạt áo, mở cửa phòng, chuẩn bị đi ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, âm thanh vừa rồi còn có chút kiêng dè bây giờ toàn bộ đều lao tới.

Chủ yếu đều là mấy lời pha trò nói đùa, cực kỳ nhàm chán.

Ánh mắt nam tử lộ ra một chút không kiên nhẫn, cau mày dựa vào cầu thang.

Đề tài dưới lầu liên tục thay đổi.

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, không biết người nào nhắc đến mấy chữ “tiểu quận chúa”, trong phòng đột nhiên im lặng. Ngay sau đó, lại nổi lên tiếng thảo luận còn nhiệt tình hơn vừa rồi.

“Nói mới nhớ, ba ngày trước ta đúng lúc gặp được xa giá phủ Nam Cảnh Vương, đáng tiếc cửa sổ xe ngựa rũ màn che kín, không thể nhìn rõ diện mạo của quận chúa.”

“Hả? Không phải mỗi năm tiểu quận chúa đều đến chùa Vân Gian ở đến qua lễ tắm Phật mới về hay sao, sao năm nay lại về sớm như vậy?”

“Ta còn nghĩ đợi một thời gian nữa đến chùa Vân Gian thử vận may.”

“……”

Mọi người tiếc hận vì quận chúa đột nhiên thay đổi hành trình.

Chỉ có một vị khách thương trẻ tuổi vẻ mặt đầy khó hiểu, không hiểu tại sao vị “tiểu quận chúa” này có thể được mọi người tôn sùng như vậy.

Có bá tánh nhiệt tình nói: “Ngươi biết Nam Cảnh Vương có phải không? Năm đó tự mình dẫn năm vạn quân đại chiến toàn thắng Nam Việt. Mấy năm nay, tuy ông ấy không giữ quân quyền, nhưng chỉ cần trấn giữ ở Nam Cảnh đã có thể khiến Nam Cảnh nghe tiếng sợ vỡ mật, không dám xâm chiếm. Tiểu quận chúa chính là nữ nhi duy nhất của Nam Cảnh Vương, dung mạo như thần tiên trên trời, tài sắc vô song. Nhìn khắp Nam Cảnh, không một nữ tử nào có thể sánh được với nàng….”

“Không chỉ như vậy, tiểu quận chúa cũng là người vô cùng thiện lương. Mấy năm trước Nam Cảnh lũ lụt, Nam Cảnh Vương để thị vệ trong phủ đến bình ổn thiên tai, quận chúa cũng mơ kho lương cứu tế nạn dân. Theo ta thấy, quấn chúa chính là thần nữ chuyển thế, hạ phàm tạo phúc cho Nam Cảnh chúng ta.”

Tiếng tán dương tất nhiên không cần nhắc đến.

Nam tử trên lầu chống lên hành lang, nghe tiếng thảo luận ùn ùn không dứt, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Đông Lăng đi sau một bước  nhẹ giọng nhắc nhở: “Công tử?”

Sắc mặt nam tử thay đổi mấy lần, nét mặt giấu trong bóng đêm, khó có thể nhìn ra. Một lúc lâu sau, hắn mới xoay người về phòng.

Đông Lăng sửng sốt, vội hỏi theo: “Công tử không đi nữa sao?”

“Ừ.” Nam tử nói: “Sáng mai chúng ta đến phủ Nam Cảnh Vương?”

Đông Lăng gật đầu: “Vâng.”

“Đẩy lùi một canh giờ.”

“Hả?” Đông Lăng khó hiểu:“Vì sao?”

Nam tử dừng chân một chút, xoay người nhìn lại.

Đông Lăng bị nhìn cảm thấy có hơi khó hiểu, nghĩ lại không biết mình có nói sai lời nào hay không, đã thấy nam tử giật giật khóe miệng.

Môi răng thốt ra bốn chữ rõ ràng: “Cô không thể thua.”

Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

Đông Lăng: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play