Trẫm Dựa Vào Sắc Đẹp Để Truy Thê

Chương 38


8 tháng

trướctiếp

Cuối hè, Nam Cảnh nắng nóng khó chịu, cho dù có đứng dưới bóng cây cũng không đuổi được cái nóng như thiêu như đốt.

Chỉ có sáng sớm mặt trời chưa lên cao, mới miễn cưỡng mát mẻ hơn một chút, cũng trở thành thời gian đông đúc nhất trên phố.

Một chiếc xe ngựa khó khăn đi qua đường phố Ninh Xuyên đông đúc. Sau khi ra khỏi cổng thành hội họp với nhóm người Lạc Nam, mới nhanh chóng chạy vội trên đường.

Cơn gió sáng sớm theo cửa sổ lùa vào thùng xe.

Cảm giác khó chịu tích tụ trên đường đa sớm tiêu tan, Lạc Chi Hành thở phào nhẹ nhõm, nghi ngờ hỏi: “A huynh muốn dẫn ta đi đâu?”

Bệnh đi như kéo tơ, bệnh đến rồi lại khỏi, đến hôm qua mới tính là đỡ hơn. Thái tử cũng giữ lời hứa đưa nàng ra ngòi giải sầu.

Nàng vốn tưởng rằng nơi “giải sầu” trong miệng Thái tử cũng không khác gì ngoài phố là mấy, một ngày đã có thể trở về.

Không ngờ đêm qua trời gần tối, Thái tử lại sai người bảo nàng thu dọn hành lý, lúc này nàng mới chợt nhận ra mình phải ra khỏi phủ một thời gian.

Mấy ngày nàng dưỡng bệnh, Thái Tử cũng đi sớm về muộn, vội đến không kịp tới thăm nàng.

Không thấy được người, chuyện “giải sầu” cũng không thể nói được. Cho nên đến tận lúc này nàng vẫn không biết xe ngựa sẽ chạy đến đầu.

So với sự nghi ngờ khó hiểu của nàng, Thái tử lại tỏ ra vô cùng bình thản, ung dung, hơi nhắm mắt dựa vào vách xe, vẻ mặt thoải mái, đúng là có tư thế ra ngoài du ngoạn.

Nghe được Lạc Chi Hành hỏi như vậy, thái tử cũng không nói nhiều, chỉ không nhanh không chậm nói: "Đương nhiên là dẫn ngươi ra ngoài tránh nóng."

Lạc Chi Hành: “…… A huynh biết rõ ta đang nói cái gì.”

Thái tử nhạy bén phát hiện trong giọng điệu của nàng có chút phàn nàn, bất giác mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Lạc Chi Hành.

Lúc trước Lạc Chi Hành ở chúng với hắn, cung kính xa cách có thừa mà thân cận không đủ, cho dù sáng chiều như hình với bóng nhưng lại như cách nhau một bức tường ngăn cách, không cách nào phá vỡ. Dù hắn có đưa ra đủ loại yêu cầu, có vô lý đến mức nào, nàng cũng chỉ im lặng một lát rồi làm theo. Có thể trong lòng có oán trách, nhưng không bao giờ biểu hiện ra ngoài.

Hắn lòng vòng không trực tiếp đáp lại, nếu là Lạc Chi Hành trước đây, đương nhiên sẽ bỏ qua, chứ đừng nói đến “oán giận” hay là “hỏi đến cùng”.

Theo như biểu hiện của Lạc Chi Hành lúc trước có thể nói là sợ dĩ hạ phạm thượng, là thất lễ. Nhưng Thái tử lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Hắn nhớ tới cảnh nói chuyện với Lạc Chi Hành khi mới tỉnh lại, khẽ nhếch khóe môi, cao thâm khó đoán: “Nếu ta đã đồng ý đưa ngươi đi giải sầu, đương nhiên sẽ theo ý muốn của ngươi. Ngươi kiên nhẫn một chút, một lát nữa sẽ biết.”

Lạc Chi Hành thấy hắn muốn gây “bất ngờ” cho nàng,cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ lo lắng hỏi: “Lần này đi vội, cha…”

 “Mấy ngày trước ta đã thông báo cho thúc thúc, lần này ra ngoài cũng là thúc thúc cho phép.”

Thái Tử sắp xếp chu toàn thỏa đáng, Lạc Chi Hành khẽ thở ra, không cần lo lắng những chuyện khác chỉ tập trung thưởn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp