Đúng như đại phu nói, chỉ cần hết sốt sẽ không còn chuyện gì đáng ngại.

Lạc Chi Hành ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, không hề yếu ớt như mới vừa ốm dậy.

Bán Tuyết thở phào một hơi, trái tim bị treo mấy ngày cuối cùng cũng ổn định lại.

 “Nhìn sắc mặt quận chúa đã hồng hào hơn rất nhiều.” Bán Tuyết nhìn xong, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi: “Mấy ngày nay làm nô tỳ sợ muốn chết.”

 “Đã qua hết rồi.” Lạc Chi Hành cười yếu ớt, dựa vào người Bán Tuyết ngồi dậy.

Bán Tuyết cẩn thận điều chỉnh độ cao của gối mềm, hỏi: "Nghĩ tới quận chúa mới tỉnh dậy ăn uống dậy không ngon miệng, phòng bếp cố ý chuẩn bị đồ ăn thanh đạm, để nô tỳ mang lên cho quận chúa ăn một chút làm ấm dạ dày?”

Lạc Chi Hành chỉ cần bị bệnh sẽ không muốn ăn, đặc biệt là khi bị sốt, thức ăn có ngon đến mấy cũng cảm thấy vô vị. Từ trước đến nay nàng sẽ không để mình chịu khổ bắt mình phải ăn những thứ không thích, muốn mở miệng từ chối. Lời nói lên đến miệng, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại.

Mấy năm nay Lạc Chi Hành không hay bị bệnh, nhưng Bán Tuyết bên cạnh nàng nhiều năm, hiểu rõ bản tính của nàng. Trong lòng biết quận chúa, tám chín phần sẽ từ chối, đứng bên cạnh chờ quận chúa lên tiếng, muốn tìm cách thuyết phục nàng.

Bán Tuyết vắt hết óc nghĩ, Lạc Chi Hành nhẹ giọng nói: “Có thể.”

Bán Tuyết đắm chìm trong suy nghĩ theo quán tính quận chúa nhất định sẽ nói "không cần", nghe nàng lên tiếng lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng an ủi: “Quận chúa ốm mấy ngày, chỉ có thể dựa vào nước canh của đại phu duy trì, nếu còn không ăn, cơ thể làm sao có thể chịu được? Đồ ăn đều được đầu bếp cẩn thận cân nhắc, nhất định hợp khẩu vị, ít nhiều gì ngài cũng phải dùng một chút….”

Lạc Chi Hành buồn cười lặp lại: “Ta nói, có thể.”

“…… A?” Bán Tuyết sửng sốt.

Lạc Chi Hành cười nói: “Ta có hơi đói, ngươi chọn một chút thức ăn lỏng thanh đạm dễ tiêu hóa đến đây.”

Bán Tuyết  chớp mắt, phản ứng chậm chạp, lập tức vô cùng vui vẻ: "Được! Quận chúa nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ đi một lát sẽ về.”

Không cần đến một khắc, Bán Tuyết đã nhanh chóng mang thức ăn quay về.

Thức ăn trên bàn đều làm theo yêu cầu của Lạc Chi Hành, mặc dù hương vị thanh đạm nhưng vẫn rất tinh xảo, đủ thấy đầu bếp dụng tâm đến mức nào.

Chén lưu ly đựng đầy cháo trắng mềm dẻo, điểm xuyết một ít rau xanh xắt nhỏ, đĩa nhỏ đựng dưa chua giòn mát, nhìn qua rất ngon miệng.

Tuy khẩu vị Lạc Chi Hành không tốt, nhưng lúc này khó tránh khỏi có chút thèm ăn, cầm đũa từ từ ăn.

Một chén nhỏ ăn được hơn một nửa.

Ăn không được nhiều lắm nhưng cũng đủ để Bán Tuyết vui vẻ ra mặt.

Lạc Chi Hành dựa vào gối mềm nghỉ ngơi một lát, cơ thể dần lấy lại một chút sức lực, để Bán Tuyết hầu hạ rửa mặt thay quần áo.

Bán Tuyết lo lắng nói: “Quận chúa còn chưa bình phục, nên tĩnh dưỡng mấy ngày lấy lại sức, mệt mỏi quá mức không cẩn thận lại tái phát đến lúc đó không tránh được chịu khổ.” Nàng vừa nói vừa mặc quần áo cho Lạc Chi Hành, đau lòng nói: “Quần áo vốn vừa người hình như cũng rộng ra…”

“Ta không làm chuyện khác.” Lạc Chi Hành mỉm cười nói: “Ta nằm đã lâu xương cốt mềm nhũn, cũng muốn đứng dậy vận động. Bên ngoài mặt trời vừa lên, chỉ muốn ra ngoài phơi nắng một lát. Nằm trong phòng là nằm, nằm bên ngoài cũng là nằm.”

Nàng nhìn Bán Tuyết nói: “Yê

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play