Vẫn nói với giọng điệu bình thường, dường như hắn không cảm thấy cụm từ “chỉ có một người bạn cũ” kia không có gì phù hợp.
Thậm chí còn nói như đương nhiên.
Tim Lạc Chi Hành mất kiểm soát lỡ mất nửa nhịp, bàn tay nắm lửa đạn không tự chủ được siết chặt.
Môi nàng mấp máy.
Ký ức của một đứa trẻ mới sinh mỏng manh như lông hồng, nàng chắc chắn không thể nhớ lại được, tại sao Thái tử phải quý trọng như vậy?
Sao nàng có thể vì đoạn tình cảm mơ hồ không biết gì hưởng thụ sự quan tâm của Thái tử?
Nhưng nàng còn chưa kịp nói ra lời từ chối, Thái tử đã vứt chuyện này ra sau đầu, lười biếng nói: “Cô vẫn chưa đi thăm hoa viên trong phủ, cũng không có việc gì, ngươi dẫn đường có được không?”
Mấy lời bình thản dường như chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nếu bỏ lỡ cơ hội sẽ không còn cách nào mở miệng lần nữa.
Lạc Chi Hành cố gắng lựa lời, Thái tử lại có vẻ như không còn kiên nhẫn, lạnh nhạt liếc nàng: “Như thế nào, không muốn?”
“…… Không có.” Lạc Chi Hành mím môi dưới, bước sang một bên: “Mời điện hạ.”
*
Hai người miễn cưỡng xem như thẳng thắn nói chuyện với nhau, tiếp tục quay về cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Thái Tử bắt đầu đi sớm về trễ, bận rộn đến mức không còn thời gian để ý đến nàng.
Trước đây hai người cùng nhau dạo phố, hắn vẫn quan tâm đến thể lực của nàng, sẽ trở về vương phủ cho nàng đủ thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng không có nàng trói buộc, buổi trưa Thái tử cũng không quay về vương phủ, thỉnh thoảng cũng chỉ có lúc dùng bữa tối mới có thể ung dung xuất hiện ở phòng ăn.
Hai người ngồi nói chuyện với nhau.
Trong phủ không cần lo chuyện của Thái tử, tất cả quay về như lúc đầu.
Tựa như trong phủ chưa từng xuất hiện một vị khách quý.
Lạc Chi Hành cũng quay về ngày tháng nhàn rỗi từ lâu.
Nàng vẫn làm như rất nhiều năm trước, mỗi ngày đều đi dạo trong phủ, hoặc là ngắm hoa vẽ tranh, hoặc là luyện thư pháp đánh đàn...
Quãng đường xa nhất đi được chính là từ phòng ngủ đến hoa viên.
Rõ ràng đây là cuộc sống nàng quen thuộc nhất. Lúc đầu nàng còn có thể thích ứng nhưng chẳng hiểu tại sao thời gian càng lâu, nàng càng thấy khó chịu với cuộc sống nhàm chán đứng im một chỗ như vậy.
Hai thị nữ dường như cũng nhận thấy sự khác thường của nàng, trong tối ngoài sáng âm thầm thăm dò.
Thậm chí khi đến quân doanh đưa quần áo cho Nam Cảnh Vương, chỉ gặp mặt một lần, cha đã hỏi nàng: “Sao lại không vui?”
Lạc Chi Hành không cảm thấy không vui, chỉ là cảm thấy đang thu mình lại.
Rõ ràng ngày trước ngồi xe ngựa còn rong ruổi khắp phố xá, c�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.