Lạc Chi Hành mỉm cười, nhắc nhở hắn: “Mấy ngày trước Vương chưởng quầy mang y phục mới tới phủ, ta đã chọn rồi.”

 “Còn có chuyện này?” Thái Tử hơi kinh ngạc.

Lạc Chi Hành khẽ gật đầu.

“Đi thêm một chuyến cũng không sao, tránh cho ngươi ở trong phủ buồn chán.”

 “Được.” Lạc Chi Hành đồng ý, ngoan ngoan nói: “Đa tạ a huynh săn sóc.”

*

Hai người đã nói xong, Lạc Chi Hành cũng không nói nhiều, quay về phòng ngủ thay y phục, đi theo Thái tử lên xe ngựa ra khỏi thành.

Đại doanh cách ngoài thành Ninh Xuyên về phía tây ba mươi dặm, có sông núi bao quanh, trong doanh có một khoảng đất trống rộng rãi, dùng làm giáo trường, ngày thường thích hợp cho binh lính luyện tập.

Bởi vì doanh trại được canh giữ nghiêm ngặt, dọc đường đi không có mấy người qua lại, vô cùng yên tĩnh.

Xe ngựa lắc lư đi đến đại doanh.

Lúc Nam Cảnh Vương nghe binh lính tới báo còn đang giao đấu với mấy người trẻ trong doanh.

Hai người không dùng binh khí, chỉ dựa vào quyền cước qua lại. Hai người phản ứng rất nhanh, động tác so chiêu nhanh đến mức người khác không kịp nhìn. Cuối cùng Nam Cảnh Vương ra một chiêu, đá ngang đè binh kính trẻ xuống đất.

 “Được lắm!” Nam Cảnh Vương u mồ hôi, vươn tay đỡ thiếu niên, vỗ vai nói: “Võ nghệ của tiểu tử ngươi không tồi.”

Người trẻ tuổi chắp tay nói: “Đa tạ Vương gia chỉ giáo.”

Ngươi tới đưa tin đúng lúc tiến lên: “Vương gia, tiểu quận chúa tới, đang ở doanh trướng chờ ngài.”

Nam Cảnh Vương nghe vậy, vẫy tay với người muốn đi lên so chiêu, vui vẻ nói: “Được, ta lập tức đi qua.”

Vừa định quay người quay về doanh trước, Nam Cảnh Vương đột nhiên y thức được: “Chờ đã, Hành Nhi một mình tới sao?”

Binh lính suy nghĩ một chút nói: “Còn có một vị công tử trẻ tuổi.”

Nam Cảnh Vương nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng nói: "Ngươi nói hôm nay bổn vương không có trong doanh!"

Vừa nói xoang, đã xoay người chạy đi.

Trước đây Nam Cảnh Vương vừa nghe đến tiểu quận chúa tới sẽ mặt mày hớn hở, nhanh chóng quay về doanh trướng.

Hôm nay vừa nghe tới lại biến sắc, thậm chí còn muốn trốn tránh tiểu quận chúa.

Binh lính vô cùng nghi ngờ, đang muốn nói gì đó lại nghe thấy giọng nói dịu dàng phía sau.

 “Cha.”

Nam Cảnh Vương bị bắt được tại trận, cay đắng xoay người: “…… Hành Nhi.”

Vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy tên công tử quần áo nhẹ nhàng đứng cạnh khuê nữ nhà mình, che chở cho nàng, nhìn như vậy sao ông có thể làm ngơ.

Nam Cảnh Vương không tình nguyện tới gần, hỏi: “Sao các ngươi lại tới đây?”

Thái Tử bật cười, nói thẳng: “Thúc thúc không chịu về phủ, Tuần có việc muốn nhờ cho nên chỉ có thể đến đại doanh tìm người.”

 “Trong doanh bận rộn nhiều việc, không thể dứt ra được.” Nam Cảnh Vương cười gượng giải thích.

Thái tử hơi nhướng mày, liếc nhìn toàn bộ hàng binh lính phía sau.

Nam Cảnh Vương ho nhẹ giải thích: “Bây giờ đúng là lúc kiểm tra võ nghệ của bọn họ.”

Thái Tử lộ ra vẻ mặt như đã hiểu, cũn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play