Giờ nghỉ trưa, Lạc Chi Hành được Bình Hạ khẽ lay tỉnh.
Hai mắt mơ hồ đứng dậy, che nửa miệng khẽ ngáp một cái. Có lẽ còn chưa tỉnh hẳn, ôm chăn mỏng ngồi một hồi, theo bản năng muốn nằm xuống tiếp.
Bình Hạ nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng dậy, cười nói: “Quận chúa không thể ngủ nữa, nếu không ban đêm sẽ không ngủ ngon.”
“Dù sao cũng phải theo a huynh đi dạo phố, để ta ngủ thêm một lát…” Lạc Chi Hành ôm chăn, vô thức lẩm bẩm.
“Quận chúa quên rồi sao?” Bán Tuyết từ bình phong đi ra, hơi kinh ngạc nói; “Không phải hôm nay ngài đã từ chối thông công tử, nói muốn ở lại trong phủ nghỉ ngơi sao?”
Lạc Chi Hành muốn nằm xuống giãy giụa thêm chút nữa, nghe Bán Tuyết nhắc nhở mới từ từ lấy lại tinh thần.
Đúng rồi.
Buổi sáng đi gặp cha, lại bị Thái tử nghe thấy nàng nói chuyện riêng với cha, nàng cảm thấy khó xử mới một mình về phủ.
Vốn dĩ ngày thường đi dạo một vòng ngoài phố với Thái tử, buổi tối sẽ tự yên ổn chìm vào giấc ngủ. Hôm nay không cần ra ngoài, nhưng cũng không thể lười biếng.
Ý thức trở lại, Lạc Chi Hành ấn trán, thấp giọng nói: "Ta ngủ đến hồ đồ rồi."
Hai thị nữ thấy nàng đứng dậy, nhanh chóng hầu hạ nàng thay y phục vấn tóc.
“Mấy ngày nay theo Th�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.