Giờ nghỉ trưa, Lạc Chi Hành được Bình Hạ khẽ lay tỉnh.

Hai mắt mơ hồ đứng dậy, che nửa miệng khẽ ngáp một cái. Có lẽ còn chưa tỉnh hẳn, ôm chăn mỏng ngồi một hồi, theo bản năng muốn nằm xuống tiếp.

Bình Hạ nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng dậy, cười nói: “Quận chúa không thể ngủ nữa, nếu không ban đêm sẽ không ngủ ngon.”

 “Dù sao cũng phải theo a huynh đi dạo phố, để ta ngủ thêm một lát…” Lạc Chi Hành ôm chăn, vô thức lẩm bẩm.

“Quận chúa quên rồi sao?” Bán Tuyết từ bình phong đi ra, hơi kinh ngạc nói; “Không phải hôm nay ngài đã từ chối thông công tử, nói muốn ở lại trong phủ nghỉ ngơi sao?”

Lạc Chi Hành muốn nằm xuống giãy giụa thêm chút nữa, nghe Bán Tuyết nhắc nhở mới từ từ lấy lại tinh thần.

Đúng rồi.

Buổi sáng đi gặp cha, lại bị Thái tử nghe thấy nàng nói chuyện riêng với cha, nàng cảm thấy khó xử mới một mình về phủ.

Vốn dĩ ngày thường đi dạo một vòng ngoài phố với Thái tử, buổi tối sẽ tự yên ổn chìm vào giấc ngủ. Hôm nay không cần ra ngoài, nhưng cũng không thể lười biếng.

Ý thức trở lại, Lạc Chi Hành ấn trán, thấp giọng nói: "Ta ngủ đến hồ đồ rồi."

Hai thị nữ thấy nàng đứng dậy, nhanh chóng hầu hạ nàng thay y phục vấn tóc.

 “Mấy ngày nay theo Thôi công tử đi dạo đây đó, khó trách quận chúa không nhớ ra, ngay cả nô tỳ đột nhiên được ở trong phủ cũng cảm thấy không quen…” Bán Tuyết vừa giúp Lạc Chi Hành vấn tóc vừa lải nhải bên tai nàng.

Lạc Chi Hành mỉm cười lắng nghe.

Bán Tuyết khéo léo, mười ngón tay linh hoạt luồn qua kẽ tóc, búi tóc gọn gàng tinh tế rất nhanh đã thành hình.

Dùng trâm cài cố định xong, Bán Tuyết lui về phía sau một bước, nói “được rồi”. Lại cười hỏi: “Hôm nay không cần ra ngoài, quận chúa có muốn làm gì hay không?”

Lạc Chi Hành có hơi bất ngờ.

Từ khi Thái Tử tới Nam Cảnh, thời gian rảnh rỗi của nàng hầu như đều đi theo lộ trình của Thái tử, đã lâu lắm rồi nàng mới nghĩ đến lúc rảnh rỗi nên làm gì.

Rõ ràng trước đây là chuyện đơn giản nhất nhưng bây giờ có hơi xa lạ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu Thái tử rời khỏi Nam Cảnh, chẳng phải nàng sẽ càng khó trở lại thói quen sinh hoạt lúc đầu sao?”

Lạc Chi Hành muộn màng nhận ra chuyện này không ổn.

Nàng vội vàng thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, trầm ngâm hỏi: “Hoa vân môn (hoa loa kèn) gần đình thủy tạ đến lúc nở hoa rồi đúng không?”

 “Đúng vậy.” Bình Hạ gật đầu cười khẽ: “Nghe thợ trồng hoa nói, đúng lúc hoa đang nở rộ.”

Lạc Chi Hành gật đầu: “Vậy lát nữa đi thưởng hoa.”

Nghe xong sắp xếp của nàng, Bán Tuyết nhanh chóng chạy trước đến đình thủy tạ chuẩn bị.

Hoa nở hoa tàn đều có lúc.

Để giữ lâu một chút xuân sắc, khi ngắm hoa Lạc Chi Hành rất thích vẽ tranh.

Bán Tuyết biết rõ tính quận chúa, sắp xếp chu đáo tất cả mọi thứ.

Đợi Lạc Chi Hành đến đình thủy tạ, đồ dùng vẽ tranh đã được bày biện gọn gàng ngăn nắp: giấy vẽ được bày ra, các loại bút mực ... vô cùng đầy đủ.

Trên bàn nhỏ đặt một ít trà bánh, lúc mệt mỏi có thể kịp thời giải nhiệt.

Bán Tuyết bưng chung trà đưa vào tay Lạc Chi Hành, ngập tràn mon

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play