Tiếng nam nhân không cao không thấp, theo tiếng mưa rơi chính xác truyền vào xe ngựa.

Khóe môi Bán Tuyết giật giật, ngay cả Lạc Chỉ Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng vì một câu “tổn hại thanh danh công tử” mà mở mắt.

Không khí im lặng đến đáng sợ.

Nhưng nam tử kia không hề phát hiện,  trên mặt cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào khác thường, có vẻ rất tự nhiên, thậm chí còn ưỡn ngực, dường như rất đắc ý vì công tử nhà bọn họ giữ mình trong sạch.

Mọi người: “……”

Tuy từ trước đến nay tính tình Bình Hạ ổn trọng, nhưng khó tránh khỏi có hơi cạn lời.

Hai bên đều có rất nhiều tùy tùng, sao có thể gọi là “trai đơn gái chiếc”. Tính lùi một bước, cho dù có tình ngay lý gian cùng nhau tránh mưa trong miếu, người nên lo lắng không phải nên là quận chúa nhà nàng hay sao?

Ánh mắt Bán Tuyết nhìn đối phương, im lặng không nói nên lời.

Một lát sau, nàng ấy mới nở nụ cười nhạt khéo léo, nhẹ giọng nói lời cảm tạ  với nam tử.

Tùy tùng của đối phương có lẽ đã quen với những tình huống như vậy, động tác treo rèm rất nhanh.

Bình Hạ vừa trở lại xe ngựa, vững vàng ngồi xuống, liền nghe nam nhân bên ngoài nói: "Trong miếu đã sắp xếp xong, mời cô nương vào.”

Trong xe ngựa có dù giấy.

Bán Tuyết mở dù cùng Bình Hạ hộ tống Lạc Chi Hành đi vào trong miếu.

Tòa miếu này đã có ở đây từ khi nào, không mấy người biết.

Năm Lạc Chi Hành bảy tuổi lần đầu tiên đến chùa Vân Gian cầu phúc cho mẫu thân, tòa miếu hoang này đứng sẵn ở đây.

Ngôi đền bỏ hoang nhiều năm, không ai tu sửa.

Trước khi vào miếu, Bán Tuyết và Bình Hạ đã chuẩn bị tinh thần nhìn cảnh trong miếu rách nát, lộn xộn, cần người dọn dẹp.

Nhưng vừa bước vào trong, hai người đều ngẩn ra một lát.

Cảnh tượng trong miếu, hoàn toàn với trái ngược với các nàng tưởng tượng.

Mặt đất lẽ ra phủ đầy bụi đất lúc này đã dọn sạch sẽ, đến cả một chút tro bụi cũng không có. Rơm rạ ngổn ngang đã được chất gọn gàng trong các góc, thậm chí cả mạng nhện cố thủ lâu ngày trong góc cũng không thấy đâu.

Trong miếu sạch sẽ ngăn nắp, dường như quanh năm đều có người tới dọn dẹp.

Bán Tuyết cùng Bình Hạ liếc nhau, trong lòng bọn họ cũng có suy đoán.

Có lẽ là vị công tử đến trước ghét bỏ trong miếu không sạch sẽ, sai người dọn sạch sẽ.

Các nàng tới muộn, đúng lúc được hưởng ké.

Nghĩ như vậy, nhìn tấm vải lụa treo cao rũ xuống, khiến người khác không thể bỏ qua được cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều..

Vải lụa được cố định trên giá đỡ đơn sơ, kéo dài từ bức tường bên trong đến tận cửa.

Giá đỡ rất cao, cho dù Lạc Nam kiễng chân lên nhìn cũng không thể vượt qua lớp màn che.

Ngay cả gió thổi tấm lụa cũng không lay động, hoàn toàn che kín vị công tử đối diện, khiến hắn càng thêm thần bí.

Cũng may Lạc Chi Hành và hai thị nữ của nàng đều không phải người thích tò mò.

Người hai bên mỗi bên chiếm một nửa miếu, nước sông không phạm nước giếng, vô cùng hài hòa.

Ngoài miếu mưa to gió lớn, gió lạnh thấu xương cùng tiếng mưa lớn nặng nề không ngừng thổi vào.

Lạc Chi Hành sợ lạnh, gió lạnh thổi qua, không nhịn được run rẩy.

Bình Hạ quay đầu lại, kiểm tra hơi ấm trên bàn tay nàng, thấp giọng nói: “Nô tỳ lập tức đi nhóm lửa, cô nương chờ một lát.”

Tựa như tâm linh tương thông, bên kia tấm màn cũng vang lên tiếng sột soạt.

Có người cười nói: “Công tử dịch qua bên này một chút, đừng để khói dính lên người..”

Trong giọng nói mang theo cảm giác lấy lòng khó phát hiện.

Tuy khác một trời một vực với giọng điệu bình tĩnh, trầm ổn vừa rồi ở ngoài miếu, nhưng Lạc Chi Hành vẫn dễ dàng nhận ra giọng nói vừa vang lên và người vừa giằng co với Lạc Nam là một. 

Nàng thả lỏng suy nghĩ, chán nản nghĩ tới, từ thói quen phát âm của hắn có vẻ không giống khẩu âm Nam Cảnh, ngược lại có hơi giống…

Công tử thần bí lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Lạc Chi Hành.

Hắn nói: “Ừ.”

Một chữ nhẹ nhàng không mang theo cảm xúc nào khác, chỉ có một chút tùy ý, khiến người ta liên tưởng đến rừng thông xanh ở Nam Cảnh, xa vắng, trống trải và tự do.

Tiếng nói bình thường đã phong lưu như vậy, nếu khi âm sắc thật sự khi bật lên sẽ dễ nghe đến mức nào?

Lạc Chi Hành theo bản năng nín thở tập trung.

Đáng tiếc, đối phương chỉ ừ một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Lạc Chi Hành khó có khi cảm thấy tiếc nuối.

Từ trước đến nay nàng rất ít khi biểu lộ cảm xúc, mặc dù trong lòng có tiếc nuối, trên mặt cũng không có gì khác thường.

Bán Tuyết hầu hạ nàng nhiều năm, đương nhiên biết rõ tính nàng.

Thoáng nhìn qua gợn sóng lấp lánh lướt qua mắt Lạc Chi Hành, Bán Tuyết lặng lẽ cong môi, chỉ về hướng rèm lụa, đang muốn đứng dậy.

Lạc Chi Hành giơ tay kéo nàng ấy lại.

Bán Tuyết khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Cô nương……”

Lạc Chi Hành lắc đầu với nàng ấy.

Nhìn thái độ kiên quyết của nàng, Bán Tuyết đành phải từ bỏ.

Mưa rào kéo dài một canh giờ mới nghỉ. Những đám mây nặng nề tan đi, trời xanh cao rộng, trong vắt sạch sẽ như vừa được gột rửa.

Nhóm người Lạc Chi Hành đến muộn, chỉ trang bị nhẹ nhàng, rất nhanh đã thu thập xong, dẫn đầu đi khỏi miếu.

Bán Tuyết đỡ Lạc Chi Hành đứng dậy, mới vừa bước ra khỏi miếng hoang, lập tức nghiêng đầu, nhịn không được hỏi: “Quận chúa, không phải ngài tò mò với giọng nói của vị công tử thần bí kia sao, tại sao không cho nô tỳ đi hỏi thăm?”

Trong lòng nàng ấy đã sớm tính toán, đi qua bên kia cùng lắm cũng chỉ bị vị công tử kia khiển trách một chút, nhưng lại có thể giúp quận chúa được nghe tiếng của đối phương, không đến mức lại vì một tiếng nói mà nhớ mãi không quên.

Nghĩ như vậy, vẫn có thể xem như có lợi.

Lạc Chi Hành khẽ lắc đầu: “Một lời nói nặng một túi vàng, đã đồng ý không quấy nhiễu công tử bọn họ thanh tĩnh, đương nhiên không thể nói không giữ lời.”

 “Nhưng…” Bán Tuyết do dự nhìn Lạc Chi Hành: “Lần này từ biệt, nếu quận chúa còn muốn nghe giọng nói của vị công tử kia, không biết sẽ khó đến mức nào.”

Hai tay Lạc Chi Hành đặt bên hông, cụp mắt, cẩn thận tránh vũng nước trên mặt đất. Thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Không sao.”

Bán Tuyết nhìn cảm xúc khó phân biệt trên mặt nàng, muốn nói lại thôi. Lúc đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên bị Lạc Nam đi tới cắt ngang: “Cô nương, xa giá đã chuẩn bị xong, có thể lập tức khởi hành.”

Lạc Chi Hành khẽ gật đầu: “Được.”

Nàng xách váy lụa chậm rãi dẫm lên ghế.

Phía sau là tiếng Bình Hạ nói lời cảm tạ với nam tử kia.

Ngay sau đó, lại vang lên tiếng nhắc nhở: “Công tử cẩn thận.”

Động tác bước chân của Lạc Chi Hành dừng lại một chút, ma xui quỷ khiến quay đầu lại.

Cách đó không xa.

Nam tử mặc bào xanh từ bên trong đi ra. Tùy tùng bên cạnh nôn nóng chào đón, muốn đỡ hắn. Nam tử không nhìn đi chỗ khác, cánh tay khẽ nâng lên, bình tĩnh cản lại.

Vừa bước đi, ngọc bội bên hông khẽ đung đưa, dưới ánh mặt trời càng có vẻ sáng trong bóng mượt.

Vừa thấy đã biết cực kỳ xa xỉ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt đang đặt trên người mình, nam tử khẽ xoay người, ngẩng đầu.

Lạc Chi Hành hơi cúi đầu, thu hồi tầm mắt, tránh né ánh mắt của đối phương.

Bán Tuyết chần chờ gọi: “Cô nương?”

“Đi thôi.” Lạc Chi Hành vén màn bước vào trong xe.

Sau cơn mưa, đường xa lầy lội, xe ngựa được người ngựa bảo vệ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

 “Điện hạ.” Người hầu liếc mắt nhìn sắc trời, dò hỏi: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên xuất phát thôi. Nếu còn tiếp tục trì hoãn có lẽ cửa thành sẽ đóng mất.’

Đợi một lát, không nghe được tiếng trả lời.

Người hầu không hiểu quay đầu lại, thấy điện hạ đang híp mắt nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Người hầu dừng một chút, lại gọi: “Điện hạ?”

“Đã biết.” Nam tử thu hồi tầm mắt, đi được hai bước lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn lại.

Người hầu kia đột nhiên có linh cảm xấu.

Quả nhiên, ngay sau đó, đã nghe nam tử thản nhiên nói: “Chờ đến Ninh Xuyên, ngươi tự tìm tìm một nơi nào ở đi, để Đông Lăng đi theo cô là được.”

Người hầu: “?”

“Tại sao?” Người hầu vội vàng đuổi theo, bám riết không tha tranh thủ nói: “Điện hạ, lần đầu chúng ta đến Ninh Xuyên, trời đất xa lạ. Tình hình ở  phủ Nam Cảnh Vương như thế nào lại càng khó đoán, chỉ một mình Đông Lăng, sao có thể bảo vệ tốt cho điện hạ….”

Nam tử hờ hững khoát tay, cắt ngang mấy lời lải nhả của hắn: “Nam Cảnh Vương là bằng hữu thân thiết của ngoại tổ phụ, ông ấy đã đồng ý với ngoại tổ phụ sẽ chăm sóc tốt cho cô, đương nhiên sẽ không nuốt lời.”

Vừa nói, hắn vừa bước vào trong xe, màn xe buông xuống ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài.

Người hầu không cam lòng, còn muốn tiếp tục thuyết phục, nhưng vừa mở miệng đã bị tiếng cười của người bên cạnh cắt ngang.

Người hầu: “Ngươi cười cái gì?”

Đông Lăng liếc mắt nhìn hắn, có lòng tốt nhắc nhở: “Hôm nay ngươi hành động thiếu suy nghĩ, lộ mặt trước người khác, sao điện hạ có thể tiếp tục cho ngươi đi theo bên cạnh.”

Người kia ngơ ngác hỏi: “Nhưng thành Ninh Xuyên lớn như vậy, chưa chắc đã gặp lại những người này, điện hạ cần gì phải cẩn thận như vậy?”

Đông Lăng lắc đầu, mỉm cười xoay người lên ngựa.

Người hầu tiếp tục nói: “Sao ngươi không nói tiếp?”

Đông Lăng than nhẹ một tiếng, giải thích: “Ngươi nghĩ kỹ lại đi, nhìn toàn bộ Nam Cảnh, có mấy quý nữ dám để binh lính đi theo hộ tống.”

Người hầu sững người tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Không  thể xui xẻo……”

*

Nam Cảnh Vương phủ.

Chạng vạng tối, Nam Cảnh Vương nôn nóng đi qua đi lại trước cửa phủ, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa thành nơi xa, trong miệng lẩm bẩm: “Đã muộn như vậy rồi sao còn chưa trở lại….”

“Buổi chiều trời mưa, có lẽ trên đường bị chậm lại một chút.” Quản gia trấn an: “Vương gia yên tâm, Nam thị vệ võ nghệ cao cường, có hắn bảo vệ, quận chúa chắc chắn sẽ không sao.”

 “Bổn vương không lo lắng chuyện này.”

Nam Cảnh Vương cau mày, thở dài nói: “Hành Nhi hiếu thuận, năm nào cũng ở chùa Vân Gian qua lễ tắm Phật mới về, năm nay không nói một tiếng lại đột nhiên đến đó người, bổn vương lo lắng nàng không muốn về sớm.”

Đúng là đột ngột.

Quản gia âm thầm phụ họa.

Sáng sớm hôm nay, Vương gia đột nhiên nói muốn đón quận chúa trở về.

Lời này vừa nói ra, không chỉ có binh lính trong phủ đi đón người vội vàng mà ngay cả hắn cũng trở tay không kịp.

Ban ngày vội vàng chỉ huy hạ nhân quét tước sân nhà, không có thời gian nghĩ nhiều. Bây giờ nhắc tới, quản gia cũng khó tránh khỏi tò mò: “Sao vương gia lại đột nhiên muốn đón quận chúa về sớm?”

 “Còn không phải ——”

Đang nói, xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa phủ. Nam Cảnh Vương vứt hết những lời định nói ra sau đầu, vội vàng chạy tới đón.

Lạc Chi Hành ngước mắt lên, cười gọi: “Cha.”

“Đây!” Nam Cảnh Vương vội vàng đáp lại, mặt mày hớn hở nói: “Hành Nhi, con gái ngoan của cha, con về rồi. Trên đường có mệt không, trong chùa thế nào?”

 “Tất cả đều tốt.”

Nam Cảnh Vương nhìn từ trên xuống dưới một lượt, lo lắng nói: “Sao lại gầy đi nhiều như vậy? Đúng lúc, hôm nay phòng bếp làm món con thích ăn, lát nữa phải ăn nhiều một chút.”

Lạc Chi Hành kiên nhẫn lắng nghe lời dặn dò của Nam Cảnh Vương chờ cho ông thao thao bất tuyệt xong, mới nhẹ giọng nói: “Được, đều nghe cha.”

Cha con hai người ngồi xuống bàn ăn.

Vương phủ không có quy định ăn cơm không được nói chuyện, tiếng nói trong phòng ăn chưa từng dừng lại.

Hầu hết đều là Nam Cảnh Vương quan tâm hỏi nàng tất cả mọi thứ từ ăn, uống, mặc, ở, đi lại, không thiếu cái nào.

Lạc Chi Hành ăn chậm, lượng cơm ăn lại ít.

Lúc nàng gác đũa xuống, đúng lúc Nam Cảnh Vương cũng ăn xong.

Lạc Chi Hành vì thế hỏi: “Cha vội gọi con trở lại, có phải gặp chuyện gì khó giải quyết hay không?”

Nụ cười trên mặt Nam Cảnh Vương cứng đờ, thở dài gật đầu: “Là rắc rối, cũng không phải rắc rối.”

Lạc Chi Hành tò mò hỏi: “Là chuyện gì?”

Nam Cảnh Vương xoa tay, do dự nói: “Trong nhà có khách từ xa tới, cha muốn nhờ con giúp đón tiếp hắn.”

 “Khách từ xa tới?” Lạc Chi Hành hỏi: “Là ai, con từng gặp hay chưa?”

“Từng gặp.” Nam Cảnh Vương nói chắc chắn.

Lạc Chi Hành vừa nhớ lại vừa hỏi: “Khi nào?”

“Lúc con vừa sinh ra.” Nam Cảnh Vương tự tin nói.

Lạc Chi Hành: “……”

Nam Cảnh Vương lại bổ sung thêm: “Hắn còn từng ôm con nữa!”

Lạc Chi Hành: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play