Thái Tử từ trên đầu nhảy xuống, mọi người đều giật mình.
Lạc Nam cảnh giác nâng tay cầm kiếm, bày ra tư thế phòng ngự.
Bình Hạ và Bán Tuyết theo bản năng tiến lên một bước, như muốn che trước người Lạc Chi Hành.
Sau khi nhận ra là người một nhà, Bình Hạ Bán Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Lạc Nam đã bỏ kiếm xuống, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng nặng nề.
Người khởi xướng lại làm như hoàn toàn không biết gì, vẫn oán hận nhìn chằm chằm Lạc Chi Hành.
Lạc Chi Hành: “……”
Đúng là hôm nay nàng có ý mượn Thái tử để cản cha lại, nhưng mời người tới giảng hòa và sau lưng lợi dụng Thái Tử để cáo mượn oai hùm là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Cái trước có thể nói là cùng đường xin cầu cứu, nhưng cái sau lại đổ không ít giấy mực lên người Thái tử, khiến hình tượng của hắn trong lòng Nam Cảnh Vương càng thêm xấu.
Nếu Thái Tử không có ở đây, xong việc nàng nói tạ lỗi với hắn, cho dù có bị đoán ra ý đồ cũng không đến mức khó xử.
Nhưng trời cố tình không chiều lòng người, bị hắn nghe hết toàn bộ, không còn đường giải thích.
Lạc Chi Hành mở miệng định nói nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời. Chỉ có thể bất chấp tất cả, ngơ ngác hỏi: “A huynh đến từ lúc nào?”
“Đến sớm hơn Bán Tuyết một chút.” Thái Tử nghiêng suy nghĩ: “Có lẽ là lúc ngươi đi cản thúc thúc.”
Lạc Chi Hành: “……”
Khi đó nàng và Bình Hạ đều chạy tới đường lớn đi cản người, dưới bóng cây không một bóng người, khó trách hắn có thể lặng lẽ trốn trên cây.
Nói như vậy chẳng phải những lời nàng nói với cha, hắn đã nghe hết rồi sao?
Lạc Chi Hành biến sắc, do dự nhìn sắc mặt Thái tử.
Thái Tử gật đầu khẳng định: “Ngươi đoán không sai.”
“……” Lạc Chi Hành thở dài: “A huynh nghe lén, thật không phải hành vi của quân tử……”
Thái Tử mặt không đỏ tim không đập hỏi lại: “Ai nói với ngươi ta là quân tử?”
Lạc Chi Hành cạn lời: “……”
Còn nói hợp tình hợp lý.
“Hơn nữa.” Thái Tử thoáng nhướng mày “Không phải ngươi để Bán Tuyết đi tìm ta sao?”
“Nhưng……” Ta không nói ngươi trốn trên cây nghe lén.
Thái Tử giơ tay ấn một cái vào trán nàng, mấy lời Lạc Chi Hành còn chưa kịp nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Ta mới thử được một nửa quần áo ở Duyệt Y Phường, dù sao thúc thúc cũng đi rồi, ngươi giúp ta chọn vài bộ đi?” Thái tử cười nói.
“Không đi.” Lạc Chi Hành mặt không đổi sắc từ chối: “Ta phải về phủ.”
Thái Tử nghe thấy nàng lấy tên hắn làm cáo mượn oai hùm, lại nghe thấy toàn bộ đoạn nói chuyện của nàng và cha.
Tuy nàng và cha không nói chuyện gì khác, nhưng lăn lộn một hồi thật đúng là mệt mỏi.
Nàng thật sự không tiếp tục lúng túng đi chọn quần áo với Thái tử.
Cũng may Thái Tử cũng không có ép buộc, chỉ tiếc nuối gật gật đầu: “Cũng được.”
*
Trên đường trở về phủ trùng hợp đi qua Duyệt Y Phường.
Thái Tử liền tiện đường ngồi lên xe ngựa quay về cùng Lạc Chi Hành.
Trong xe có hai thị nữ, Thái tử đều không nhiều lời.
Lạc Chi Hành cũng im lặng suốt đường đi, vẫn giữ vẻ mặt như thường, không hỏi Thái tử làm sao biết Bán Tuyết đang tìm mình, càng không khỏi hắn tới cửa thành như thế nào.
Rất có chừng mực.
Đến cổng Duyệt Y Phường, Thái tử mới cáo từ rời đi.
Xe ngựa lại chậm rãi chạy đi.
Cuối cùng, Bán Tuyết cũng không kìm chế được nghi ngờ trong lòng, khó hiểu hỏi: “Chẳng l
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.