Dưới bóng cây.
Lạc Chi Hành đứng đối diện với Nam Cảnh Vương.
Bình Hạ và Lạc Nam đứng chờ cách đó không xa, không dám lên tiếng quấy rầy.
Dưới bóng cây xanh mát, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Lạc Chi Hành im lặng không nói một lời.
Nam Cảnh Vương lại có chút bất an.
Khuê nữ nhà mình vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây cản người, Nam Cảnh Bương có ngu ngốc đến mức nào thì lúc này cũng có thể hiểu được nguyên nhân.
Ông nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lạc Chi Hành, mất tự nhiên lên tiếng: “Chút việc vặt vãnh như vậy cần gì con phải đến. Thân thể con yếu ớt, trời lại nắng to đi qua đi lại nhất định rất khó chịu. Nếu không may bị thương, xem bổn vương trừng trị bọn họ thế nào.”
Lời nói nghe có vẻ hung ác, nhưng vì chột dạ, giọng điệu khó tránh khỏi có hơi thiếu tự tin.
Lạc Chi Hành bất đắc dĩ thở dài: “Cha……”
“Lần nay con đừng khuyên ta.” Nam Cảnh Vương quay mặt đi, khó chịu nói: “Tiểu tử Lâm gia kia tâm địa bất chính, lại dám mưu tính gây rối, đúng là đáng giận. Hôm nay ta nhất định phải đi tìm Lâm Khôn nói cho rõ, hỏi hắn rốt cuộc có biết dạy con hay không?”
“Cha, con không bị bắt nạt……” Lạc Chi Hành bất đắc dĩ giải thích.
Nàng càng nói như vậy, Nam Cảnh Vương lại càng tức giận: “Đã ép con đến dự tiệc rồi , con còn nói không bắt nạt? Tiểu tử Lâm gia kia chẳng qua chỉ là nhi tử của một thứ sử nhỏ nhỏ, ai dám bất kinh với con như thế? Hành Nhi yên tâm, cha có chừng mực.”
“Nếu cha có chừng mực, lúc này hẳn đang ở đại doanh xử lý quân vụ chứ không phải xuất hiện ở đây.” Lạc Chi Hành đỡ trán.
Nam Cảnh Vương hừ nhẹ một tiếng: “Con bị ức hiếp như vậy, sao cha có thể ngồi yên?”
“Nữ nhi thật sự không bị ức hiếp.” Lạc Chi Hành nhấn mạnh.
Nam Cảnh Vương mở miệng muốn nói.
Lạc Chi Hành phản ứng rất nhanh, không cho ông cơ hội nói tiếp: “A huynh nghe nói Quần Phương Yến nổi danh muốn đi xem náo nhiệt, cho nên con gái mới đồng ý tham gia.”
Trước mắt bao người, nàng chỉ gọi a huynh.
Nam Cảnh Vương vừa nghe nàng nhắc đến Thái từ, dừng một chút, do dự hỏi: “Thật sao?”
“Nữ nhi có thể lừa cha được sao?” Lạc Chi Hành cười nói: “Nếu không phải a huynh muốn đi, cho dù Lâm công tử tìm mọi cách dây dưa, nữ nhi cũng có cách để từ chối.”
“Đúng vậy.” Nam Cảnh Vương gật đầu, kiêu ngạo: “A Hành nhà ta lúc nào cũng rất thông minh.”
“……”
Lạc Chi Hành cười hỏi: “Bây giờ cha có thể yên tâm được chưa?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.