Lạc Chi Hành lộ ra vẻ khó tin, trong đầu không nhịn được hiện lên đủ loại hành động của Thái tử sau khi đến Nam Cảnh:
Đi nghênh ngang khắp các cửa hàng lớn ở Ninh Xuyên: vì y phục mà vung tiền như rác, gương đồng dốc hết tâm huyết, hứng lên sẽ dự tiệc ngắm hoa, trở về nhà ôm gương tự ngắm mình….
Chơi đùa thoải mái như thế, có chỗ nào giống “cảnh tỉnh lại”?
Trong mắt Lạc Chi Hành ngập tràn nghi ngờ.
“Không tin?” Thái Tử lười biếng mở mắt.
Lạc Chi Hành: “……” Đương nhiên không tin.
“Cảm thấy cô đang nói giỡn với ngươi?”
Lạc Chi Hành: “……”
Nói thật đương nhiên không thể nói ra khỏi miệng, lời nói dối nàng lại khinh thường.
Im lặng một lát, Lạc Chi Hành uyển chuyển nói: “…… Tiểu nữ chỉ cảm thấy, mỗi ngày điện hạ đều du ngoạn vô cùng vui vẻ.”
“Cũng được.” Thái Tử làm như không nghe được ý tứ châm chọc của nàng, có hơi tiếc nuối nói: “Nếu thể lực của ngươi tốt một chút, cô còn chơi vui hơn.”
Lạc Chi Hành: “……”
Lạc Chi Hành mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hỏi: “Điện hạ đang cảm thấy, tiểu nữ cản trở niềm vui của ngài sao?”
“……” Giọng điệu nguy hiểm khó hiểu, Thái tử mở miệng phản bác.
Lạc Chi Hành chân thành đặt câu hỏi: “Không phải điện hạ tới đây cảnh tỉnh lại sao?”
Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "cảnh tỉnh".
Thái Tử: “……”
Nàng vừa nói chuyện vừa tươi cười.
Trước kia nàng không biết Thái tử tới đây cảnh tỉnh lại bản thân, hiện tại biết được, bị đối phương chán ghét thân thể kém cỏi, sao nàng có thể nén giận?
Lạc Chi Hành tự nhận là nắm được nhược điểm của Thái tử.
Nhưng Thái tử chỉ hơi nhướng mày, nói đúng lý hợp tình: “Cô không làm gì sai, vì sao phải cảnh tỉnh?”
Lạc Chi Hành sửng sốt: “Nhưng không phải điện hạ đã phụng mệnh đến Nam Cảnh rồi sao?”
Nói cách khác, nếu ngài cảm thấy mình không làm sai, vì sao lúc đầu không nói rõ còn ngoan ngoan rời khỏi kinh?
“Không tới Nam Cảnh, sao cô có thể rảnh rỗi chơi đùa như vậy?” Thái tử thản nhiên nói.
Lạc Chi Hành có hơi khó thở, hắn ra ngoài chơi còn có thể nói chuyện tự nhiên như vậy?
Lạc Chi Hành đọc sử, cũng từng nghe đến Thái tử các triều đại, vì củng cố địa vị, có người nào không phải như đi trên băng mỏng, thận trọng từng bước? Người trước mặt nàng sao có thể khác biệt như vậy, không chỉ dùng danh nghĩa cảnh tỉnh lại ra ngoài chơi đùa, thậm chí cũng không lo lắng ra ngoài quá lâu sẽ đánh mất thánh tâ, vị trí thái tử lung lay.
Là bởi vì hắn quá được hoàng đế sủng ái không cần lo lắng chuyện sau này, hay là hắn thật sự khinh thường thân phận thái tử?
Lạc Chi Hành kìm nén sự nghi ngờ của mình, chân thành hỏi hắn: "... Điện hạ bằng mặt không bằng lòng như vậy, không lo bệ hạ biết sự thật sẽ tức giận sao?”
“Vì sao phải lo lắng?” Thái T
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.