Ngay khi Bán Tuyết hoảng hốt ngắt lời nàng, trong lòng Lạc Chi Hành đã cảm thấy có chuyện không ổn. Nhìn Đông Lăng vẫn yên lặng đứng sau “người lạ” này, nửa phần may mắn còn lại của Lạc Chi Hành lập tức biến mất không còn dấu vết.
Không cần nghi ngờ, "người lạ" trước mắt nàng chính là Thái tử.
Lúc nhận ra thân phận của hắn, Lạc Chi Hành vô cùng sợ hãi, gần như không thể tiếp tục duy trì bình tĩnh trên mặt.
Từ nhỏ nàng đã không thể phân rõ tướng mạo người khác. Đối với những người bình thường, phân rõ ngũ quan tướng mạo chẳng qua chỉ là chuyện vô cùng đơn giản nhưng đến lượt nàng, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể. Dung mạo trong mắt người khác có thể rất đẹp hay xấu xí vô cùng, nhưng dù có có cố gắng thì trong mắt nàng vẫn là hình ảnh mơ hồ.
Nàng không thể dựa vào tướng mạo để đoán người.
Mấy năm nay nàng đóng kín trong phủ, chính là vì không muốn để người khác biết được chuyện này.
Cách giấu giếm mọi chuyện tốt nhất chính là hạn chế tối đa những người trong cuộc. Mười mấy năm nay, người biết nàng không phân rõ tướng mạo ngoại trừ cha cũng chỉ có hai người hầu hạ thân cận với nàng là Bình Hạ và Bán Tuyết.
Ngay cả quản gia và Lạc Nam cũng hoàn toàn không biết chuyện này.
Tuy những chuyện vặt khác cha nàng không mấy để ý, nhưng những chuyện liên quan đến nàng đều cực kỳ quan tâm, quan sát cẩn thận.
Hai thị nữ bên cạnh không cần nói đến, sáng chiều ở chung như vậy cho dù nàng có bản lĩnh giấu bọn họ cũng không muốn giấu.
Dù sao, nếu muốn giấu trời qua biển, một mình nàng đương nhiên không thể làm được, vẫn cần có người giúp đỡ.
Phàm là những người nàng không thể dựa vào y phục và giọng nói để phân biệt đều phải dựa vào Bình Hạ và Bán Tuyết ở bên cạnh nhắc nhở. Ba người các nàng phối hợp ăn ý, chưa từng để lộ ra chút sơ hở, nhưng hôm nay nàng bọ Lâm Sơ Ngôn quấn lấy, mất hết kiên nhẫn cùng cẩn thận thường ngày.
Trong lòng Lạc Chi Hành vô cùng chán nản, lại cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố sức cong môi, duy trì vẻ trấn định còn sót lại. Nàng nhìn Thái tử đổi lại y phục rực rỡ từ đầu đến chân, cười gượng một tiếng: “Không phải a huynh đi thay quần áo sao? Tại sao đến cả phát quan cũng phải đổi?”
“Thế nào?” Thái Tử mặt không biểu cảm: “Chẳng lẽ ta vừa đổi phát quan ngươi đã không nhận ra?”
Lạc Chi Hành vội lên tiếng phủ nhận: “Sao có thể……”
“Vậy tại sao vừa rồi ngươi còn hỏi ta là ai?” Thái Tử rũ mắt nhìn nàng.
Lạc Chi Hành bắt gặp ánh mắt của hắn, cố gắng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Không phải ta không nhận ra a huynh."
Thái Tử khẽ híp mắt, ung dung chờ nàng nói tiếp.
“Vừa rồi ta……” Lạc Chi Hành suy nghĩ rất nhanh, hắng giọng, trong cái khó lại ló cái khôn: “Là muốn nói “ngươi là thần tiên nào hạ phàm tạo phúc cho người đời” vốn muốn khen a huynh.”
Thái Tử cảm giác hành động nâng cánh tay hoang đường của mình có lẽ khiến Lạc Chi Hành mới nhìn không thể nhận ra.
Lạc Chi Hành: “……”
Tuy Lâm phủ đã chu đáo chuẩn bị trước quần áo, nhưng kích cỡ không thể nào vừa vặn chính xác với vóc dáng từng vị khách.
Bây giờ Thái tử lại giang hai cánh tay, tất cả những chi tiết vừa rồi nàng không để ý cuối cùng cũng lộ ra: “Thắp lưng có vô số nếp gấp, khuỷu tay nâng lên vải áo còn chưa chạm đến cổ tay….
Đủ thứ rối loạn, xiêm y rõ ràng không vừa người.
“Vải dệt
cùng tay nghệ của bộ xiêm y này còn không bằng một nửa bộ ban đầu của ta.” Thái
tử lạnh lùng nhấn mạnh, hoàn toàn không hiểu bộ y phục này tại s ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.