Chân trước vừa khinh thường hành động trốn tránh của Lạc Chi Hành, sau lưng đã gặp phải tai họa bất ngờ.
Tuy hắn là Thái Tử nhưng cũng bị chuyện đột ngột này làm cho sững người. Hắn vẫn duy trì động tác cầm ly, có chút cứng đờ nhìn xuống.
Quần Phương Yến trăm hoa đua sắc, đương nhiên vô cùng rực rỡ. Để không quá nổi bật, hôm nay hắn cố ý mặc một bộ trường bào màu trắng thêu chỉ bạc, xiêm y nhìn qua đơn giản, nhưng khi có ánh nắng chiếu vào, chỉ bạc xen lẫn trong hoa văn sẽ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như mặt hồ lấp lánh, vô cùng đặc biệt.
Cái không tốt duy nhất là màu sắc qua sáng không thể che được bụi bẩn. Nhưng chẳng qua chỉ đi thưởng hoa mà thôi, cùng lắm là đi dạo đụng phải mấy phiến lá, làm gì có khói bụi?
Thật sự không nghĩ tới!
Kế hoạch tính toán tỉ mỉ ban đầu, cuối cùng lại thất bại ngay trong gang tác chỉ vì một chuyện cỏn con.
Nước trà hơi có màu xanh lục, hiện tại đều đổ ra ngoài, rất nhanh trước ngực đã có một vết nước to bằng lòng bàn tay. Xuất hiện trong bộ quần áo trắng như sương, nói là chói mắt cũng không ngoa.
Thái Tử nhìn đến đau mắt, một lời khó nói hết ngoảnh mặt đi.
Sai vặt biết mình gây chuyện, liền quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi.
Thái Tử ôm ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ——” xiêm y.
“Người ở ngoài khó tránh khỏi xảy ra sự cố, a huynh mau lau đi.” Lạc Chi Hành vội vàng cản lời hắn lại, đưa khăn tay cho hắn.
Thái Tử biết mình lỡ lời, đành nuốt xuống, cầm khăn tay oán hận lau y phục.
Người hầu nhận ra khách quý đang tức giận, càng thêm hoảng sợ, run rẩy.
“Đứng lên đi.” Thái tử bất đắc dĩ liếc hắn một cái, mặt không cảm xúc nói: “Bản công tử vẫn chưa đến mức vì một chuyện ngoài ý muốn mà làm khó ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.