Dòng người qua lại trên phố không ngớt, thỉnh thoảng có những nhóm người đi bộ lướt qua người nàng, mang theo những cơn gió nhẹ cuốn khăn che mặt trên tay nàng lên.

Lạc Chi Hành dường như không phản ứng kịp, cầm tấm lụa mỏng đứng im một chỗ, hiếm khi lộ ra vẻ giật mình.

 “Sao lại ngẩn người?” Thái tử hất cằm chỉ về đầu hẻm ít người qua lại, thúc giục: “Còn không mau thay đi.”

Lạc Chi Hành trả lời “được” theo bản năng, dẫn thị nữ đi tới đầu hẻm.

Đi một đoạn, cuối cùng cũng tìm được chút yên tĩnh giữa phố xá sầm uất.

Nàng dừng lại một chút, quay người đi tới trước mặt Thái tử, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của hắn, nghiêm túc nói: "Cảm ơn a huynh."

 “Được.” Thái Tử thản nhiên đáp lại, hất tay ra bên ngoài, nói: “Nhanh đổi đi.”

Nhìn như thúc giục, nhưng trong lời nói không có sốt ruột, ngược lại còn lộ ra một chút cam chịu cùng bất đắc dĩ.

Bên dưới mũ che mặt, Lạc Chi Hành vô thức cong môi, sau khi hành lễ lập tức đứng dậy rời đi.

Lối vào con hẻm cách năm bước đi, giữa hai tầng lầu, chỉ có một bóng người nhỏ bé miễn cưỡng đi qua, ở đây ít người qua lại. Lại có cây cối che chắn, có thể che được người.

Bán Tuyết đứng đầu hẻm chặn lại.

Bình Hạ nhanh chóng giúp Lạc Chi Hành tháo mũ trên đầu xuống, hai tay linh hoạt vuốt mái tóc có hơi rối lại cho nàng.

Lạc Chi Hành nửa cúi người, đúng lúc đưa khăn che mặt cho nàng ấy.

Bình Hạ vừa giúp nàng đeo khăn che mặt, vừa lo lắng hỏi: "Cô nương đội mũ vì muốn chắn tầm mắt, nhưng khăn che mặt chỉ có thể che mặt không che được mắt, nếu như..."

Nói đến đây, Bình Hạ dừng lại, không nói tiếp.

Nhưng cũng đủ để Lạc Chi Hành hiểu được.

Lạc Chi Hành  hơi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Không thể tiếp tục đi đường như vậy được, đổi đi.”

Bình Hạ không khỏi tiếc nuối nói: "Nếu dựa theo sắp xếp ban đầu của cô nương, đi dạo ở Cẩm Tú các suốt một ngày, cũng sẽ không xuất hiện loại chuyện ngoài ý muốn này.”

 “Không sao.” Lạc Chi Hành điều chỉnh tâm trạng, bình tĩnh nói: “Cũng may người biết ta ở thành Ninh Xuyên không nhiều, cũng không dễ gặp được người quen.”

Bình Hạ: “Vậy Thôi công tử thì sao?”

“Lúc ra ngoài ta đã nhớ rõ y phục trên người hắn. Đã ra ngoài rồi hắn cũng không thể vô duyên vô cớ thay quần áo khác.” Lạc Chi Hành không để bụng.

Hơn nữa, cho dù hắn thay quần áo mới, còn có Bình Hạ và Bán Tuyết bên cạnh nhắc nhở, sẽ không xuất hiện sai lầm.

Thấy Lạc Chi Hành kiên quyết như vậy, Bình Hạ cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đeo khăn che mặt cho nàng, đi theo nàng ra khỏi hẻm.

Ba người khác vẫn còn đứng chờ.

Đông Lăng theo sát bên cạnh Thái Tử, Lạc Nam cách xa một chút, thỉnh thoảng nhìn về hướng hẻm tối, đợi đến khi thấy bóng người xuất hiện mới thầm thở ra.

Bởi vì giữa hai người vẫn còn chút khoảng cách, Bán Tuyết không hề kiêng dè lảm nhảm: "... Vậy vừa rồi Thôi công tử cố ý quay về là để chuẩn bị khăn che mặt cho cô nương sao? Cẩn thận như vậy, có vẻ không phải người khó ở chung như nô tỳ từng nghĩ…”

Bình Hạ che miệng cười khẽ, cố ý chọc nàng: “Nhưng hôm qua vương gia mới bị Thôi công tử dọa chạy.”

Bán Tuyết dừng lại, vội vàng thay đổi, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, không thể bị chút ơn huệ nhỏ của hắn che giấu. Cô nương vẫn nên cẩn thận, vương gia không dám về phủ chính là vết xe đổ.”

Dừng lại một lần nữa, nói lời trái lương tâm: “Nếu Thôi công tử thật sự là người tốt đã chủ động nhắc cô nương thay mũ ngay từ đầu, chứ không phải đợi cô nương vấp ngã mới đưa khăn che mặt.”

Lạc Chi Hành: “……”

Có lẽ Bán Tuyết cũng biết mình đang bới lông tìm vết, Bán Tuyết hơi ngẩn người, trên mặt hiện rõ vẻ chột dạ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play