“Được
rồi! Không cần nhiều lời, tôi đã cùng Trương Cường nói chuyện qua rồi.” Tống
Trung Hâm an ủi nói.
Để Tống
Nguyễn đi cưới ông già đó?
Trên
mặt Diệp Lệ Lệ lộ rõ nụ cười, nghe nói ông ta có một sở thích đặc biệt, hai người
vợ trước cũng vì sở thích này của ông ta mà chết.
Nghĩ
đến cảnh Tống Nguyễn bị tra tấn, Diệp Lệ Lệ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sau
khi trải qua chuyện này, Tống Thanh Thanh cũng ý thức được lần này Tống Nguyễn
tới đây là để trả thù. Hiện tại Tống Thanh Thanh cũng đã phần nào bình tĩnh trở
lại.
Với
Tống Thanh Thanh mà nói một chút tổn hại danh tiếng vẫn không là gì. Chỉ cần trở
thành vị hôn thê của Hứa Cảnh là được.
Huống
chi, trước kia Tống Thanh Thanh có thể đem Tống Nguyễn giẫm dưới chân thì sau
này cũng có thể như vậy. Ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn về phía Tống Nguyễn đang
đi xuống lầu.
Trước
ánh mắt của Tống Thanh Thanh.Tống Nguyễn một chút cũng không thèm để ý vì dù
sao cũng không thể ăn cùng cơm được.
Tống
Nguyễn ăn rất ngon lành và vui vẻ.
Những
người khác ngồi trên bàn ăn trông vẫn còn bực bội.
Đã bị
Hứa gia từ hôn mà còn có thể ăn ngon như
vậy: “Chị! Chị cùng đã anh Cảnh từ hôn. Vậy sau này ở trên trường học chị đừng
quấy rầy em với anh ấy được không?” Tống Thanh Thanh vẫn có chút cảnh giác.
Tống
Trung Hâm cũng nhíu mày:“Về sau Thanh Thanh mới là vị hôn thê của Hứa thiếu,
con cũng không thể nghịch ngợm phá hoại mối quan hệ của em gái con với Hứa thiếu
được.”
“Hứa
thiếu đối với Thanh Thanh mà nói chính là tình yêu. Không thể nào chỉ bằng cô
mà có thể phá hoại được!” Diệp Lệ Lệ kiêu ngạo nói.
Lúc
ăn cơm không nghĩ tới còn bị người khác quấy rầy.
Tống
Nguyễn đập đôi đũa xuống, lạnh lùng liếc nhìn Tống Thanh Thanh:“Làm sao em dám
khẳng định mình có thể trở thành vị hôn thê của Hứa Cảnh?”
Tống
Thanh Thanh có chút sửng sốt.
Còn
chưa kịp nói câu gì, Diệp Lệ Lệ đã rống lên:“Thanh Thanh dĩ nhiên chính là hôn
thê của Hứa Cảnh!”
“Hiện
tại, hôn ước giữa cô với Hứa gia đã được giải trừ, đừng nhắc đến Hứa Cảnh như vậy.
Đây là lời Hứa lão gia tử chính miệng nói, chẳng lẽ ngay cả lời của ông cụ Hứa
cô cũng không cho lọt vào tai?”
Diệp
Lệ Lệ nhất thời lên cơn:“Cô cũng không thèm tự soi lại mình bằng nước tiểu, đồ
con hoang như cô. Làm sao Hứa gia sao có thể nhìn trúng được chứ. Nhiều năm nay
để cô cùng Hứa gia có hôn ước như vậy cũng quá tiện nghi cho cô rồi.”
Những
lời này nói ra khiến người ta cảm giác như đều nhằm vào Tống Nguyễn mà nói. Dù
vậy Tống Nguyễn vẫn nhàn nhã ăn cơm, nhẹ nhàng nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm,
hiện tại tờ hôn thư nào đó Hứa gia vẫn chưa gửi qua.”
Trong
nháy mắt.
Những
người ngồi trên bàn ăn bỗng nhiên mất dần tâm trạng. Tống Thanh Thanh trên mặt
có chút hoảng sợ, trong lòng cũng vô cùng cuống cuồng.
Đã
lâu như vậy rồi, tại sao Hứa gia còn chưa cho người mang hôn thư tới?
Sẽ
không có chuyện gì bất trắc xảy ra, đúng không?
Không,
không thể nào có chuyện đó!
Hiện
tại danh tiếng của cô ta đã bị huỷ hoại, nếu Tống Nguyễn cùng Hứa Cảnh còn
không giải trừ hôn ước, chẳng phải cô ta sẽ mất nhiều hơn được hay sao?
Tống
Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Lệ Lệ.
Diệp
Lệ Lệ lo lắng suy nghĩ xem có nên liên hệ với Hứa gia nhắc nhở một chút.
Người
Tống gia hiện tại vô cùng lo lắng, người nào người nấy sốt ruột như kiến bò
trên thớt.
Chỉ
có mỗi Tống Nguyễn vẫn bình tĩnh gắp tôm bỏ vào bát của bà cụ Tống.
Tống
Trung Hâm có chút do dự nói với Diệp Lệ Lệ:“Nếu không thì bây giờ gọi điện cho
Hứa gia, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Bản
thân Diệp Lệ Lệ cũng không có kiên nhẫn, thấy Tống Trung Hâm nói vậy liền chuẩn
bị liên lạc với Hứa gia.
Tiếng
điện thoại vừa vang lên.
Ngoài
cửa chợt có động tĩnh truyền lại.
Người
hầu cũng vội vàng chạy tới : “Thưa phu nhân, người của Hứa gia tới rồi”
Tống
Trung Hâm vội vàng đứng dậy, Diệp Lệ Lệ lúc này cũng đột nhiên nhớ ra gì đó
trong thoáng chốc ở đầu gối nhói lên một cái đau đến tâm can liền ngồi xuống xe
lăn.
Bị
đau liền nheo mắt nhìn ra cửa.
Hứa
gia phái tới một quản gia, trên mặt mang theo một nụ cười:“Tống tiên sinh, Tống
phu nhân, tôi nghe theo lời của lão gia mang giấy đăng ký kết hôn của thiếu gia
với tiểu thư tới.”
Tống
Nguyễn nhận lấy hôn thư.
Trong
nháy mắt, tờ giấy hôn thư trong tay Tống Nguyễn liền bị vò nát.
Nhìn
thấy tờ giấy đăng ký kết hôn bị ném vào thùng rác, nụ cười trên mặt Diệp Lệ Lệ
ngày càng lộ rõ:“Từ nay về sau cô cùng Hứa Cảnh hoàn toàn không còn quan hệ. Vì
vậy đừng có không biết tốt xấu mà làm phiền vị hôn phu của người khác!”
“Đúng
đấy chị gái, là con gái phải biết trân trọng và yêu thương bản thân, đừng vô
liêm sỉ như vậy!”
Tống
Nguyễn hừ lạnh một cái nhìn về phía Tống Thanh Thanh:“Không bằng bây giờ tôi
lên quảng trường phát lại cái video về lòng tự tôn và tự ái đó của cô!”
Nụ
cười Tống Thanh Thanh đột nhiên cứng đờ, nắm chặt bàn tay đến nỗi móng tay cắm
sâu vào da thịt không nói nên lời.
Diệp
Lệ Lệ lại không nỡ nhìn con gái cưng bị Tống Nguyễn chế nhạo liền nhìn sang quản
gia Hứa gia:“Vậy còn giấy hôn ước của Thanh Thanh cùng Hứa thiếu thì sao?”
“Giấy
hôn ước nào?” Quản gia cười hỏi lại.
Tống
Nguyễn lúc này cũng ăn no liền đặt đũa xuống, cười lạnh một tiếng.
Trong
lòng Diệp Lệ Lệ đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, loại dự cảm này cùng
bao trùm lên cả Tống gia.
“Đương
nhiên là của Hứa thiếu cùng Thanh Thanh.” Giọng điệu của Diệp Lệ Lệ trở nên sắc
bén:“Hứa thiếu đã giải trừ hôn ước với Tống Nguyễn vậy thì tiếp theo sẽ đính
hôn cùng Thanh Thanh.”(Ứng dụng TY T)
Hứa
quản gia chỉ cười cười, thái độ không khiêm tốn nhưng cũng không hống hách:
“Tôi chỉ nhận được lệnh mang giấy huỷ bỏ hôn ước đến không có nhận được lệnh
mang đến cả giấy tái hôn.”
“Tống
tiên sinh, Tống phu nhân dùng cơm ngon miệng. Lão gia còn đang đợi tin tức của
tôi, tôi xin phép rời đi trước.” Hứa quản gia nói xong liền quay người rời đi.
Tống
Thanh Thanh như bị sét đánh, thấy quản gia sắp rời đi, vội vội vàng vàng chạy
theo nắm chặt lấy tay quản gia: “Có phải ông không nhớ hay không? Tờ hôn ước của
tôi cùng anh Cảnh đâu?”
Quản
gia cau mày, đây chẳng lẽ là nhị tiểu thư Tống gia được đồn đại có giáo dục tốt
sao?
Sau
đó Hứa quản gia ngẩng mặt nhìn Tống Nguyễn vẫn đang ung dung ăn cơm, trông rất
có phong thái cùng với loại người cả ngày nhàn rỗi không giống nhau. Tầm nhìn của
Hứa lão gia thật là chuẩn xác.
Lúc
này nụ cười trên môi quản gia cũng đã tắt, hừ lạnh một tiếng, đem tay Tống
Thanh Thanh hất ra.
“Tống
tiểu thư xin tự trọng, người lão gia coi trọng chỉ có Tống đại tiểu thư. Về phần
cô, lão gia hình như không suy xét đến.”
“Muốn
vào Hứa gia, cũng phải xem cô là loại người như nào!”
Lời
này nói ra thật là đủ tàn nhẫn.
Sắc
mặt Tống Thanh Thanh bỗng chốc trở nên tái nhợt.
Cho
rằng bản thân chẳng lẽ còn không bằng đứa con hoang kia?
Loại
con hoang thấp cổ bé họng kia còn được ông cụ Hứa để vào mắt. Vậy thì dựa vào
cái gì, Tống Thanh Thanh lại không thể?
Quản
gia cứ vậy rời đi. Cơ thể Tống Thanh Thanh có chút lắc lư rồi ngất đi.
Diệp
Lệ Lệ cũng choáng váng đến độ suýt ngất.
Tống
gia ồn ào, nhốn nháo gọi xe cấp cứu.
Tống
Nguyễn dùng đôi mắt lạnh lùng chứng kiến hết thảy những điều này.
“Có
phải ngươi đã sớm biết?”
Thanh
âm của hệ thống vang lên trong đầu.
“Đương
nhiên! Tôi cùng ông cụ Hứa chỉ nói đến chuyện huỷ bỏ hôn ước. Chưa hề nhắc đến
chuyện cho Hứa Cảnh cùng Tống Thanh Thanh đính hôn.”
Chỉ
là do Tống gia tự biên tự diễn cho rằng điều này là hiển nhiên.
Tống
Nguyễn cùng Hứa Cảnh giải trừ hôn ước, Tống Thanh Thanh cũng thuận thế trở
thành vị hôn thê của Hứa Cảnh.
Hệ
thống tấm tắc hai câu: “Quả nhiên là cô, chuyên chơi chiêu chí mạng. Tống Thanh
Thanh khổ sở cố gắng nhiều năm như vậy liền bị một chiêu này của cô phá hỏng.”
“Chỉ
là mưa phùn mà thôi!”
Diệp
Thục Tuệ nhìn thấy một mớ lộn xộn ở phòng khách, rồi nhìn sang Tống Nguyễn
trông như biến thành một người khác. Tâm trạng có chút phức tạp, im lặng hồi
lâu, rồi nói:“Tiểu Nguyễn, chúng ta lên lầu thôi!”
Tống
Nguyễn liễn đỡ bà cụ lên lầu.
Ở
trong bệnh viện.
Tống
Thanh Thanh dần tỉnh lại, suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.
Chuyện
này chắc chắn do là Tống Nguyễn làm!
Phá
hoại hôn nhân của Tống Thanh Thanh thành như vậy. Tống Nguyễn nhất định tôi sẽ
không để cô sống yên ổn.
Diệp
Lệ Lệ lúc này đứng ở cửa phòng bệnh, căm hận nói: “Đều do tiểu tạp chủng kia,
hiện tại hôn ước với Hứa gia đã không còn. Nếu như ngày mai công bố, nhất định
công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Tống
Trung Hâm hiện tại cũng đang buồn đến phát bực, không ngờ Hứa gia lại không đưa
ra quyết định để Hứa Cảnh đính hôn cùng Thanh Thanh.
Tất
cả mọi chuyện đều do con tiểu tạp chủng đó.
Nếu
đã như vậy thì đừng trách người cha này nhẫn tâm.
Tống
Trung Hâm liền dập tắt điếu thuốc: “Bây giờ liên hệ Trương Cường, đã đến lúc Tống
Nguyễn được đưa đi rồi!”