Tống
Nguyễn nhìn lại những người trong gia đình một lượt, cảm thấy bọn họ đều là một
lũ ngốc.
Thấy
Tống Nguyễn không nhúc nhích lại nghĩ đến chuyện ngày hôm nay Diệp Lệ Lệ càng
thêm tức giận liền dùng giày cao gót đá vào đầu gối của Tống Nguyễn.
Tống
Nguyễn nhất thời phản xạ nhanh liền rút chân lại.
“Bịch!”
Đầu
gối của người nào đó đập xuống đất tạo ra một tiếng động lớn.
“A…
Đau!”
Diệp
Lệ Lệ đau đến mức mồ hôi cũng vì vậy chảy ròng ròng, thật sự là rất đau.
Trong
thoáng chốc, bầu không khí có chút im lặng.
Cho
dù như vậy, Diệp Lệ Lệ vẫn còn đủ sức hét lớn vào mặt Tống Nguyễn “Cô điên rồi!
Mau cút ra khỏi Tống gia đi!”
Dù vậy
Tống Nguyễn vẫn bình tĩnh nói: “Nếu như bà không nhanh chóng đi đến bệnh viết
khám vết thương thì e là cả phần đời còn lại của bà phải ngồi xe lăn rồi!”
Tống
Nguyễn hơi cúi đầu, giọng nói cũng thay đổi, nói nhỏ đến mức tưởng chừng chỉ có
hai người nghe được: “Tôi đối xử với bà như thế cũng giống với cách bà đối xử với
Tống Nguyễn, làm sao vậy, mới như thế mà bà đã chịu không nổi rồi?”
“Đây
chỉ là sự khởi đầu mà thôi!”
Cả
người Tống Nguyễn đều toả ra hàn khí. Diệp Lệ Lệ cảm thấy bà ta sắp phát điên rồi.
Tại
sao Tống Nguyễn lại dám….
Sau
sự việc vừa rồi, mọi người trong căn phòng cũng bị doạ cho khiếp sợ.
Đây
vẫn còn là Đại tiểu thư Tống gia yếu đuối, nhát gan trong lời đồn sao?
Tất
cả đều đứng hình trong sự ngạc nhiên, không một ai lên tiếng.
“Tiểu
Nguyễn! Con về rồi sao?”
Một
giọng nói hiền từ cất lên phá vỡ đi sự im lặng.
Tống
Nguyễn đang định rời đi, nghe được thanh âm này liền lập tức đứng lại, nhìn về
phía cửa.
Bà cụ
vừa nhìn thấy Tống Nguyễn, khoé mắt có chút đỏ, chậm chạp đi lại chỗ Tống Nguyễn,
nắm lấy tay cô: “Chẳng phải con nói muốn đi tìm ba mẹ ruột của mình hay sao? Giữa
biển người mênh mông rộng lớn như này, con đi chỗ nào tìm ba mẹ ruột của mình?”
“Hay
là bây giờ con không cần đến người bà này?”
Bà cụ
thực sự rất tốt bụng, bà cũng là người duy nhất đối xử tốt với nguyên chủ trong
cuộc đời ngắn ngủi của cô.
“Là
Tống Thanh Thanh lừa bà thôi! Cháu làm sao có thể không cần bà.”
Ở kiếp
trước, Tống Nguyễn chính là một sát thủ. Vì vậy chưa từng trải qua được loại cảm
giác yêu thương cưng chiều này, cho nên có chút mất tự nhiên khi nói.
Nói
xong Tống Nguyễn lướt nhìn Tống Thanh Thanh.
Đôi
mắt toả ra sát khí, Tống Thanh Thanh chợt nhớ lại cảnh Tống Nguyễn vô cớ đạp
mình xuống hồ. Không biết bị làm sao, đột nhiên mở miệng nói:“Là cháu lừa bà!”
Diệp
Lệ Lệ vẫn ngồi quỳ trên đất, đầu gối đau đến tê tâm phế liệt, ánh mắt oán hận
nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia.
“Mẹ,
mẹ đang làm gì vậy? Là do mẹ quá dung túng cho nó, nên nó mới dám đối xử với
con như vậy!”
Nói
đến đây, bà cụ mới để ý đến Diệp Lệ Lệ đang quỳ trên đất, ánh mắt khó hiểu nhìn
cảnh này: “Có chuyện gì xảy ra?”
Vẻ mặt
Tống Nguyễn không chút biểu cảm, lên tiếng: “Bà ấy muốn đánh cháu, không cẩn thận
bị ngã xuống.”
Bà cụ
nghe vậy, lông mày nhíu lại: “Người lớn như cô lại muốn đánh tiểu Nguyễn lại
còn ngồi quỳ trên đất như này. Mau đứng lên đi!”
Chẳng
lẽ Diệp Lệ Lệ lại không muốn đứng lên sao?
Chẳng
qua là đau quá đứng dậy không nổi.
Lời
nói này của bà cụ suýt chút nữa khiến cho Diệp Lệ Lệ tức đến hộc máu.
Diệp
Lệ Lệ liền nhìn về phía Tống Trung Hâm: “Không được rồi. Tôi không quản được đứa
con gái này. Ông mau đem nó đuổi ra khỏi Tống gia đi.”
Từ đầu
đến giờ, Tống Trung Hâm vẫn luôn nhíu mày xem hết một màn này. Nếu như là ngày
thường, Tống Nguyễn làm ầm lên như vậy đã ngay lập tức bị đuổi ra ngoài. Nhưng
vừa rồi nghĩ lại lời đề nghị kia của Diệp Lệ Lệ. Nếu lần này gả Tống Nguyễn qua
cho Trương Cường có thể đi tắt một bước, cũng có khả năng lấy được hạng mục ở
Nam Sơn.
Vì vậy
lúc này không thể đuổi Tống Nguyễn ra khỏi Tống gia được.
Trong
phút chốc Tống Trung Hâm dồn nén sự bất mãn của mình đối với Tống Nguyễn vào
trong lòng, quát vào mặt người hầu: “Mau đi gọi cấp cứu.”
Phòng
khách cũng bởi vậy trở lên náo nhiệt.
Thấy
Tống Nguyễn ở đây, bà cụ cũng chẳng thèm để ý những người khác, chỉ kéo Tống
Nguyễn lại nói chuyện: “Quần áo con mặc hôm nay thật sự rất đẹp!”
Sau
lời của bà cụ, Tống Nguyễn liền cúi đầu nhìn quần áo trên người. Một chiếc váy
màu trắng, một đôi giày da cỡ nhỏ màu be.
Nghe
Trương tẩu nói, những thứ này là do người đàn ông đó chọn. So với phong cách
thường ngày của Tống Nguyễn lại hoàn toàn khác nhau, bản thân cảm thấy không
thích.
Nhưng
bà cụ thích vậy nên Tống Nguyễn cũng không ý kiến.
Bà cụ
cẩn thận quan sát một hồi, hốc mắt đỏ hoe: “Tống gia có lỗi với con. Bà già rồi
đến ba mẹ con cũng quản không xong!”
Đột
nhiên Tống Nguyễn cảm thấy đau xót trong lòng mà cảm xúc này chính là của
nguyên chủ.
“Không
sao đâu bà.” Tống Nguyễn sẽ giúp nguyên chủ đền đáp hết những ân nghĩa cũng trả
lại tất cả sự uỷ khuất mà lâu nay cô ấy phải gánh chịu.
Khoảng
thời gian này, cả Tống gia đều không được yên ổn.
Người
duy nhất trong gia đình duy trì được sự vui vẻ là Tống Nguyễn. Sau khi tiễn bà
cụ đi nghỉ ngơi, Tống Nguyễn dựa theo trí nhớ của nguyên chủ tìm được phòng.
Cô
cũng chuẩn bị thay bộ quần áo bất tiện này ra.
Vào
khoảnh khắc cánh cửa tủ vừa được mở ra. Tống Nguyễn- Đại thống lĩnh chỉ huy
toàn bộ quân khu ở mạt thế, không nhịn được mà nhíu mày, quần áo vương vãi,
trên trang phục còn có những hình vẽ xấu xí, trông rất….khó coi.
“Bang!”
Tiếng cửa tủ đóng lại.
“Hệ thống! Lấy cho tôi một bộ quần áo!”
Tống
Nguyễn vừa dứt lời, một chiếc áo khoác đen, quần tây đen còn có một đôi ủng chiến
đấu được ném ra ngoài.
Thay
quần áo xong, Tống Nguyễn mới cảm thấy thoải mái tuỳ ý túm hết tóc lên mà buộc
thành kiểu đuôi ngựa.
Xong
xuôi, nhìn lại căn phòng nhỏ này một lượt, nơi này thậm chí còn tệ hơn nơi ở của
người hầu Tống gia. Nhưng may là nguyên chủ dọn dẹp sạch sẽ.
Sau
khi nằm lên trên giường, nhìn ô cửa sổ nhỏ trên gác mái: “Hệ thống, tư liệu của
thế giới này đã cập nhật xong chưa?”
“Cập
nhật hoàn tất.”
Trong
thời kỳ mạt thế chuẩn bị giáng lâm, Tống Nguyễn là sát thủ của tổ chức huấn luyện.
Sau khi mạt thế diễn ra, rất nhiều người dần phát hiện ra dị năng không giống với
người thường. Tống Nguyễn không phát hiện ra dị năng gì. Nhưng đổi lại ở trong
người lại xuất hiện một cái hệ thống.
Trong
hệ thống có đủ loại binh khí cùng binh pháp luyện tập. Chỉ cần thân thể của Tống
Nguyễn có thể theo kịp, cung cấp đầy đủ năng lượng cho hệ thống. Tống Nguyễn có
thể tận lực sử dụng hết tất cả công năng của hệ thống. Chẳng mấy chốc, Tống
Nguyễn trở thành chỉ huy số một của quân bộ ở mạt thế.
Nhưng
Tống Nguyễn không ngờ được rằng mình lại bị giết bởi: “Người anh em” mà mình
tin tưởng trong suốt bảy năm. Sâu thẳm trong đáy mắt lộ ra vẻ u ám nhưng rồi sự
thờ ơ lại nhanh chóng quay trở lại.
Sau
khi kiểm tra lại cập nhật của hệ thống, Tống Nguyễn khẽ nhíu mày.
Có một
số kĩ năng được dùng ở mạt thế hiện tại đã biến mất.
Hệ
Thống tựa hồ biết được tâm tình của Tống Nguyễn liền lên tiếng: “Dựa theo thuộc
tính của thế giới này, công năng đã được thăng cấp. Mà ngày trước ngươi ở mạt
thế thuộc tang thi tinh hạch, đã có vài thay đổi. Một số công năng ở mạt thế đã
được thăng cấp, một số còn lại đã được quy đổi thành tiền tiêu dùng ở thế giới
này. Tuy nhiên, ở thế giới mới, ngươi phải bắt đầu lại từ đầu. Hệ thống hiện tại
có rất nhiều công năng bị khoá, ngươi cần phải từ từ mở khoá mới có thể dùng được.”
Tống
Nguyễn hiểu ra liền thưởng thức ngay bảo bối tang thi tinh hạch trong tay.
“Còn
nữa, dù thế giới này không giống với mạt thế đầy rẫy những thây ma nhưng không
phải lúc nào cũng yên bình.” Tống Nguyễn đọc qua một lượt thông tin, cảm thấy
thế giới này vẫn tương đối hoà bình.
Chỉ
có một địa điểm là Chiến Vực- nơi này không có người quản lý.
Vào
trăm năm trước, tài nguyên quý hiếm được tìm thấy và khai thác, từ đó mọi thứ bắt
đầu hỗn loạn. Nhưng người bình thường lại không có tư cách để biết nhiều về Chiến
Vực.
Sở
dĩ Tống gia muốn liên hôn với Hứa gia là vì Hứa gia đến từ Chiến Vực.
Đối
với chuyện bên trong có vô số ẩn tình.(Ứng dụng TY T)
“Tinh
hạch hiện tại không nhiều lắm, ngươi nhất định phải tìm cách đi được đến Chiến
Vực. Nơi đó có tài nguyên ta yêu cầu.”
_
Mãi
đến tối, Tống gia mới từ bệnh viện trở về. Diệp Lệ Lệ ngồi trên xe lăn. Tuy rằng
hai chân đã được dùng thuốc tê nhưng cảm giác đau đớn dường như đã cắm rễ ở
trong linh hồn.
Tống
Trung Hâm bước lại bàn ăn, nhìn qua những người trong bàn ăn một lượt rồi gọi
người giúp việc: “Đi mời đại tiểu thư cùng lão phu nhân xuống ăn cơm.”
Trước
mặt Tống Nguyễn, vẻ mặt Diệp Lệ Lệ đầy tối tăm, âm trầm: “Tôi nhất định sẽ đuổi
cô ra khỏi Tống gia, nếu không Tống gia sẽ bị huỷ hoại trong tay cô.”