Đau.
Rất đau…
Trong rừng, một cô gái nhếch nhác nằm trên mặt
đất, giống như một con búp bê vải rách nát, trên bụng có vô số vết thương, máu
tươi từ đó cũng ào ạt chảy ra từng dòng.
Trước mắt cô là một cô gái trắng như tuyết
cùng một đôi mắt lạnh lẽo không một chút độ ấm nào, cô ta hướng về phía cô mà
cười: “ Tống Nguyễn, thứ chó hoang như cô dựa vào cái gì mà cướp hết mọi thứ của
tôi, dựa vào cái gì có thể ở bên cạnh anh Hứa Cảnh? Thật đáng chết!”
“Chết đi!!!”
Con dao bạc cứ thế đâm vào người cô, đến khi
rút ra thì nó đã hoàn toàn hóa đỏ.
Cô gái nằm trên mặt đất yếu ớt lắc đầu, dường
như muốn nói điều gì đó nhưng không thể nào thốt ra lời.
“Yên tâm, dù cho cô có chết ở đây cũng không một
ai có thể biết được, chỉ cần tôi đi rồi, không cần đến nửa tiếng nữa, cô cũng sẽ
trở thành bữa tối của bọn thú hoang trong rừng, không còn chút xương thịt lành
lặn nào nữa…..” Cô gái váy trắng thì thầm
Nói xong lại vô tình cười khẽ một tiếng.
Máu không ngừng chảy ra, Tống Nguyễn có thể cảm
nhận được sự sống đang dần bị hao mòn, đôi môi khẽ hở nhưng lại không thể nào
phát ra âm thanh.
Đôi mắt vô hồn cuối cùng cũng rơi xuống một giọt
nước mắt.
"Nếu thật sự có kiếp sau, mình nhất định
sẽ không bao giờ sống một cuộc đời như vậy nữa!" Âm thanh trong lòng cô
mãnh liệt vang lên.
Nhưng đã quá trễ rồi, đồng tử cô từ từ giãn
ra, đôi mắt cũng trở nên vô định….
Nhìn Tống Nguyễn không còn hơi thở nào nằm
trên mặt đất, cô gái kia chán ghét nhíu mày, ném con dao dính đầy máu xuống đất
rồi nhảy lên một chiếc xe rời đi.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
Đàn sói hoang từ bốn phía chạy tới, ánh mắt
thèm thuồng nhìn về phía cô gái mà chảy nước dãi
Ngay khi những con sói dự định há miệng để
tranh nhau cắn xé cơ thể của cô
Cô gái đang nằm bất động trên mặt đất đột
nhiên mở to hai mắt.
Trong con ngươi đen nhánh lại không mang theo
bất kì một cảm xúc nào.
Bàn tay nhỏ đã bị nhuốm đầy máu đưa lên, cầm lấy
con dao trên mặt đất, chém dứt khoát vào đầu con sói hoang trước mặt. Trong chốc
lát, đầu của con sói bị rách toạc ra.
Con sói to lớn ấy ngã xuống trước mặt đất.
Lũ sói ở phía sau có chút sửng sốt, rồi liền
lao đến tấn công cô.
Cô nhẹ nhàng tránh đi, trong đôi mắt không chỉ
không có chút sợ hãi gì, ngược lại còn có chút hưng phấn. Mỗi con sói chỉ một
dao liền có thể giải quyết.
Tất cả chỗ này đều là thịt a!
Đều là thịt có thể ăn được, không phải của
thây ma.
Tống Nguyễn nuốt nước bọt.
Một hồi sau, xung quanh cô chỉ còn lại toàn là
xác sói.
"Chỉ với chút sức mạnh này mà cũng đòi giết
bà nội mày à!"
Tống Nguyễn ngồi xuống, từ đống xác sói thuần
thục lựa ra những miếng thịt mềm nhất, cô thèm thuồng nhìn đống thịt tươi, thiếu
điều nằm phịch xuống mà ăn hết đống thịt này một cách ngon lành. Từ cái đêm cô
bước vào mạt thế, cô đã không được ăn miếng thịt nào trong ba năm rồi.
"Hệ thống, cho xin tí lửa"
Cô vừa dứt lời, trước mặt liền rơi xuống một
chiếc bật lửa chống gió cùng một bộ giá nướng BBQ.
Cô đem thịt sói lúc nãy nhặt nướng lên, rất
nhanh, thịt trên giá nướng vang lên tiếng xèo xèo, hương thơm ngào ngạt. Cho dù
không có gia vị, Tống Nguyễn cũng không nhịn được mà ngửi thêm mấy lần.
Liếc qua bãi máu trên đất, cô nhíu mày, khép hờ
hai mắt, trên gương mặt có vài tia tức giận, cũng không biết được trong lòng cô
hiện tại đang nghĩ gì.
Cô sớm đã chết, vào lúc mà cô chém giết con
thây ma vua, cô lại bị chính đồng đội của mình phản bội vì bảo vật trên người.
Ngay lúc cô vừa giết con thây ma kia xong liền đánh lén. Tống Nguyễn cúi đầu cười
lạnh.
Hệ thống kết nối với linh hồn cô, dù có giết
chết cô cũng không kẻ nào có thể giành được nó.
Sau đó, linh hồn cô bay đến đến đây, chứng kiến
một màn kịch vừa rồi.
Cô gái bị tra tấn đến chết kia lại cùng cùng họ
cùng tên với cô, mặc dù rõ ràng cô đã trở thành linh hồn, thế nhưng vẫn có thể
cảm nhận được sự đồng cảm của bản thân mình với cô gái đó, sự đau đớn, tuyệt vọng,
cứ như thể bản thân cô vừa trải qua vậy.
Rồi sau đó, cô nhìn thấy cô gái nhỏ yếu đuối
kia đã bị đâm mười ba nhát dao.
Xem xong màn kịch tra tấn dã man này, cô muốn
quay lưng rời đi thì một một lực kì lạ đẩy mạnh qua, khi tỉnh lại đã ở bên
trong cơ thể của cô gái nhỏ lúc nãy.
Mặc dù không thể xác định rõ ràng chuyện gì
đang xảy ra, nhưng nếu đã ở trong cơ thể này rồi, cô sẽ thay nguyên chủ báo
thù!
Tống Nguyễn cô sẽ trả lại những đau khổ này, tất
cả những tra tấn mà nguyên chủ trải qua!
Trong đầu cô, những kí ức thuộc về nguyên chủ
tràn vào liên tục, cảm giác tê liệt như thể bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Ngoài ra còn có thêm cả những sự oán hận từ
linh hồn nguyên chủ để lại.
Nguyên chủ năm mười tuổi, trong một đêm cô từ
đại tiểu thư của Tống gia trở thành con gái nuôi của Tống gia, bởi vì Tống gia
đã tìm ra được con gái ruột của họ, Tống Thanh Thanh.
Năm ấy chính là ở bệnh viện, cô ta bị lũ buôn
người bắt đi, mãi đến khi mười tuổi mới tìm ra bên khe suối. Còn nguyên chủ, cô
là đứa bé bị Tống gia ôm nhầm.
Không ai biết được ba mẹ ruột của cô là ai.
Tống Thanh Thanh vừa đến Tống gia liền bị chẩn
đoán mắc bệnh bạch cầu, vừa lúc hai người các cô đều thuộc nhóm máu gấu trúc hiếm,
người đáng lẽ đã bị đưa đến cô nhi viện như Tống Nguyễn lại vô tình trở thành
kho máu sống của cô ta.
Vậy nhưng Tống Nguyễn vẫn cam tâm tình nguyện
trở thành kho máu, cô không muốn rời đi, cô vẫn muốn ở bên ba mẹ. Cô vẫn còn rất
lưu luyến thứ tình cảm gia đình ấm áp này, thật sự không nỡ rời đi.(Ứng dụng TY
T)
Mà Tống Thanh Thanh, cô ta lại cho rằng nguyên
chủ muốn cướp đi cuộc sống của cô ta, khắp nơi đều sỉ nhục, chèn ép cô.
Nguyên chủ thực ra rất thông minh, cô chỉ cần
đọc qua một lượt liền nhớ, nhưng dưới sự uy hiếp của Tống Thanh Thanh cùng người
mà cô gọi là mẹ, kì thi nào cô cũng giả vờ không học được gì, cứ đều đều xếp hạng
nhất từ dưới lên.
Từ hát đến nhảy.
Có một “phế vật” như cô bên cạnh, Tống Thanh
Thanh ngày càng tỏa sáng ngời ngời.
Ba mẹ Tống cũng càng lúc không thích cô, chỉ cần
nhìn thấy cô, trong mắt chỉ chứa đầy sự chán ghét. Lâu dần, đại tiểu thư Tống
gia trở thành trò cười của cả Thượng Hải.
Mãi cho đến khi Tống Thanh Thanh được thay tủy,
không cần đến màu của cô nữa, thì nguyên chủ lại có hôn ước cùng với người mà Tống
Thanh Thanh thích.
Cô ta dụ dỗ nguyên chủ đến nơi không người,
nói muốn đi du lịch cùng cô, lại nhẫn tâm đâm xuống mười ba nhát dao, không
chút nương tay.
Cuộc đời của nguyên chủ tuy ngắn nhưng lại đầy
bi thương, Tống Nguyễn xem xong cảm giác như bị lửa đốt.
“Cho tôi một bình rượu.”
Khi Tống Nguyễn mở miệng, giọng nói khàn khàn,
cổ họng đau rát như bị giấy ráp ma sát.
Một hũ rượu rơi lạch cạch xuống mặt đất, tiếp
đến trong đầu vang lên một âm thanh trẻ con.
“Ký chủ, cô phải nhớ kĩ nhiệm vụ của mình đó.”
“Tôi biết rồi, chữa cho tôi trước đi.”
Vừa dứt lời, các vết thương trên người cô xuất
hiện những ánh sáng lấp lánh. Chỉ trong ít phút ngắn ngủi, miệng vết thương
đáng sợ ban đầu dần chậm rãi khép lại, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Âm thanh trẻ con lại vang lên lần nữa: “Chỉ có
thể giúp cô chữa cho bên ngoài nhìn qua lành lặn, trước mắt đảm bảo tính mạng của
cô không gặp nguy hiểm, còn thân thể còn phải cần thêm một thời gian mới hồi phục
được.”
Cơ thể cô bây giờ đã sạch sẽ láng mịn, chỉ là
sự đau đớn của vết thương đó không hề biến mất. Nhưng ở đời trước, cô không ít
lần trải qua những lần bị thương còn nghiệm trọng hơn, nên vết thương này cô
không cần thiết để ý đến.
Mở bình rượu ra, lại nhìn xuống bãi máu trên mặt
đất của nguyên chủ, cô cắn miếng thịt nướng, đổ rượu xuống đất.
“Nếu tôi đã ở bên trong thân thể của cô rồi,
tôi sẽ không để cô chết oan uổng đâu!”
Sau đó, cô há miệng thật lớn cắn hết miếng thịt,
rồi từng bước đi ra khỏi khu rừng.
Máu từ trên quần áo của cô vẫn chưa đông lại,
nhỏ từng giọt xuống đất, khiến cô trông như một ác ma vừa bước ra từ địa ngục…..
……………
Ở ven đường.
Nơi đây hoang vắng đến một bóng ma cũng không
thấy, cô chờ hơn nửa ngày cũng không có chiếc xe nào chạy ngang qua.
Thời gian không ngừng trôi, Tống Nguyễn vẫn
cau mày chờ đợi ở ven đường, vừa định ngủ thiếp đi thì cuối cùng cũng nhìn thấy
được một chiếc xe.
Cô lao nhanh ra đường đứng thẳng.
Tên tài xế Tiểu Vương nhìn thấy đột nhiên có một
bóng người toàn máu nhảy ra phía trước, cả người không tự chủ được mà run lên:
"Thiếu… Thiếu gia, có quỷ! Là một nữ quỷ!"
Phó Hoài Bắc ngẩng đầu lên, nhìn kỹ bóng người
đang chắn trước xe.