Nói
xong liền cúi xuống gọi điện thoại: “Dự án Nam Sơn kia liền giao cho Trương tổng,
sống chết Tống gia cũng phải lấy cho bằng được!”
Sau
này nếu giành được hạng mục Nam Sơn, ông ta cũng coi như có cơ hội nhìn qua Chiến
Vực.
Diệp
Lệ Lệ nghe Tống Trung Hâm nói chuyện trên điện thoại. Khoé miệng bất giác cong
lên, buổi hôn lễ đó nhất định phải tặng cho tiểu tiện nhân kia một phần đại lễ.
Ở
bên khác Tống Nguyễn đang đổi một vài tang thi tinh hạch để lấy một cuốn sổ đặc
biệt.
Đầu
ngón tay gõ nhanh trên đó, tìm hiểu thêm một số thông tin liên quan đến Chiến Vực.
“Hiện
tại phương pháp đơn giản nhất chính là bị lưu đày. Nhưng khi bị trục xuất ra
Chiến Vực đều trở thành người có tầng lớp thấp kém nhất, nói chính xác là bia đỡ
đạn. Mọi người không thể sống sót, một vạn người không tồn tại nổi một người.”
“Không
thì cũng có thể vượt qua kì thi của học viện khảo thí. Đạt thành tích top 10 của
hai trường thuộc Viện Văn học cùng Viện Võ học. Nhưng việc này so với khảo thí
Ma thành khó hơn rất nhiều.”
“Người
bình thường thì đừng mơ tưởng đến Chiến Vực nữa. Chuyên tâm học tri thức văn
hoá cho tốt!”
….
Phần
còn lại hầu hết toàn là giễu cợt, Tống Nguyễn liền đóng trang web, đặt lại máy
tính.
Sau
đó bước lại giường rồi đi ngủ.
Sáng
hôm sau, cả Tống gia chưa một ai trở về. Trên bản ăn lúc này chỉ Tống Nguyễn
cùng Diệp Thục Tuệ.
Tống
Nguyễn cúi người xuống ngửi thấy có mùi cháo liền cứ thế buông bát đũa xuống.
Tống
Nguyễn cũng đưa tay ra cản Diệp Thục Tuệ đang chuẩn bị dùng bữa: “Bà ngoại,
cháu mang người đi ra ngoài ăn. Có một nhà hàng mà cháu quen biết nấu đồ ăn
sáng cực kì ngon.”
Diệp
Thục Tuệ tuy rằng cảm thấy có chút khó hiểu trong lòng nhưng vì đây là lần đầu
tiên Tống Nguyễn muốn dẫn bà ra ngoài ăn nên cũng không từ chối, còn mỉm cười đồng
ý.
Người
hầu đứng ở bên cạnh sắc mặt dần biến đổi, hừ lạnh một cái rồi nói: “Tiểu thư!
Cơm cũng đã chuẩn bị xong, cô hiện tại lại muốn ra ngoài ăn làm gì?”
“Nếu
làm vậy thì chẳng phải rất lãng phí. Chi bằng đổi sang ngày khác hẵng ra ngoài
dùng bữa.”
Tống
Nguyễn nhìn người hầu rồi mỉm cười.
“Nếu
cô cảm thấy lãng phí, thì cô có thể ăn.”
Nụ
cười vừa nãy của Tống Nguyễn như thể nhìn thấu rõ trong lòng của người giúp việc
đang nghĩ gì. Trong mắt người giúp việc hiện lên tia chột dạ, áy náy nói: “Cái
này sao có thể ăn được!”
“Nói
đi, ai là người kêu cô hạ thuốc?”
Sắc
mặt Diệp Thục Tuệ cũng lập tức biến đổi: “Tiểu Nguyễn, rốt cuộc là có chuyện
gì?”
“Tiểu
thư, cô đang nói bậy bạ cái gì vậy?” Người hầu ngay lập tức nói vặn lại.
“Muốn
biết tôi có nói bậy hay không?” Tay Tống Nguyễn cầm bát cháo, nhanh chóng bước
tiến đến chỗ người hầu đưa bát cháo lên miệng cô ta: “Không thành vấn đề, vậy
cô ăn thử đi!”
Người
hầu giãy giụa nhìn về phía bát báo, trong ánh mắt cũng hiện lên vài phần sợ
hãi, loại thuốc này cô ta không thể uống.
Tống
Nguyễn đưa tay trực tiếp nâng cằm người hầu lên, làm bộ rót chào vào miệng cô
ta: “Có nói không?”
Người
hầu lúc này không giấu nổi sự sợ hãi, run rẩy nói: “Tôi nói… Đây là thuốc kích
dục phu nhân mang đến dặn tôi cho vào thức ăn, mọi chuyện không liên quan đến
tôi!”
“Nếu
tôi không làm, bà ấy sẽ đuổi việc tôi!”
Diệp
Thục Tuệ sau khi nghe được những lời này từ người hầu, ánh mắt bà xuất hiện vài
phần thất vọng.
Sau
khi Tống Nguyễn có được tin tức mà bản thân muốn liền ngay lập tức nâng cằm cô
ta lên, cứ như vậy đổ cháo vào, thản nhiên nói: “Cô phải trả giá cho những việc
mà cô đã làm.”
Khụ…khụ….khụ
Người
hầu ngay lập tức cúi xuống và nhanh chóng nôn ra. Đáng tiếc là đã quá muộn vì
tác dụng của loại thuốc này đến rất nhanh. Trên mặt người hầu đỏ bừng lên một
cách lạ thường.
Không
dừng lại ở đó, người hầu vậy mà trực tiếp cởi bỏ bộ quần áo đang mặc trên người.
Trông
rất mất mặt mũi.
Diệp
Thục Tuệ nhìn một màn này, trên mặt tức giận đến đỏ bừng bừng. Càng không kìm
nén được cơn giận dữ trong lòng mà thở dài : “Đi thôi! Tống gia này không chứa
nổi cái cây đại thụ như con, coi như con bị bệnh, bệnh này cũng đã chữa khỏi rồi,
đối với bọn họ mà nói bây giờ con đã trở nên vô dụng rồi.”
Bà cụ
vẫn không hiểu vì sao lòng người lại tàn nhẫn như vậy. Cho dù Tống Nguyễn không
phải do bọn họ sinh ra, không phải máu mủ, ruột thịt của Tống gia nhưng bao
nhiêu năm vì Tống Thanh Thanh mà cung cấp máu như vậy. Tại sao không thể đối xử
với Tống Nguyễn tử tế một chút?
Tống
Nguyễn giờ cũng không thèm để ý chỉ lại đỡ bà cụ đứng dậy: “Bà! Đi thôi! Cháu dẫn
bà đi ăn sáng.”
Ngay
khi hai người chuẩn bị ra đến cửa, có một người đàn ông trung niên dẫn theo mấy
tên vệ sĩ tiến vào. Ông ta nhìn Tống Nguyễn với ánh mắt thèm thuồng: “Sao có thể
cứ như vậy mà đi được, để tôi mời Tống đại tiểu thư một bữa.”
Mấy
người ở Tống gia cũng đi theo ở đằng sau.
Tống
Thanh Thanh cười nói: “Chị gái! Đây là Trương tổng, ông ấy ái mộ chị cũng đã
lâu. Hiện tại chị với anh Cảnh đã huỷ hôn. Cha lại không đành lòng để chị lấy một
người bình thường.”
Tống
Trung Hâm gật đầu : “Con dù sao cũng là do cha nuôi lớn. Cha cũng sẽ không làm
chuyện gì hại con. Lầm này con đi cùng Trương tổng một lúc đi.”
Diệp
Thục Tuệ nhìn Trương tổng phía trước mặt mũi trông còn già hơn cả Tống Trung
Hâm, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, hai mắt trợn trừng lên nhìn về phía Diệp
Lệ Lệ: “Đây là con gái của các người. Các người cứ như vậy đem nó đẩy vào hố lửa
này sao? Các người xem lại xem mình có xứng đáng làm cha làm mẹ hay không?”
“Con
gái nào? Nó không phải con gái của con!” Diệp Lệ Lệ nắm chặt tay Tống Thanh
Thanh: “Đây mới là con gái của con. Còn nữa, gả cho Trương tổng có gì mà không
tốt? Lớn tuổi một chút thì làm sao?”
Diệp
Thục Tuệ tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì thở không ra hơi, Tống Nguyễn vội
vàng từ trong túi lấy ra một viên thuốc đút cho bà.
“Bà
ngoại! Người ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, chuyện này cháu có thể tự xử lý.”
Sau
khi dàn xếp xong cho bà ngoại, Tống Nguyễn lạnh lùng đứng lên giương mắt nhìn
người đàn ông mập mạp ở trước mặt : “Ông muốn mời tôi đi?”
Trương
Cường cười hì hì: “Tôi đối với Tống đại tiểu thư chính là thật lòng. Mong đại
tiểu thư biết thức thời một chút. Tôi cũng không muốn dùng vũ lực. Nếu không sẽ
rất đáng tiếc cho thân thể yếu đuối này của cô!”
“Vừa
hay trong nhà tôi cũng có gương, ông vào soi lại xem bản thân mình có xứng hay
không, không thì tiểu tạm một bãi rồi soi qua!” Ngữ khí của Tống Nguyễn có phần
khinh miệt.
Sắc
mắt Trương Cường bỗng chốc trở nên âm trầm như muốn giết người, liếc nhìn sang
vệ sĩ bên cạnh: “Hai người các ngươi qua đó mang cô ta đến khách sạn!”
Một
tiểu thư Tống gia không được cha mẹ yêu thương lấy tư cách gì nói chuyện với
ông ta như vậy?
Các
vệ sĩ nghe lệnh, lần lượt tiến đến chỗ Tống Nguyễn.
Chỉ
trong nháy mắt.
Mọi
người đứng tại đó không thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra.
Mấy
người vệ sĩ hùng hổ tiến lên hiện tại đều đổ gục hết xuống đất vừa ôm chân vừa
rên rỉ.
Trường
Cường cùng mấy người Tống gia đứng ở cửa trông thấy cảnh này vô cùng khiếp sợ.
Một đứa con gái thân hình nhỏ nhắn như vậy tại sao có thể đánh cho hai tên đàn
ông cao to, vạm vỡ thảm hại thành thế này.
Rất
nhanh.
Tất
cả hoàn toàn không thấy rõ rốt cuộc mọi chuyện diễn ra như thế nào.
“Tống
Nguyễn, chị thật sự là không muốn sống nữa. Đến người của Trương tổng cũng dám
đánh đến mức như này. Chị có biết Trương tổng có thân phận gì hay không?” Tống
Thanh Thanh quát lớn.
Tống
Trung Hâm cũng bắt đầu đi tới, thực sự ông ta rất cần hạng mục Nam Sơn kia.
Không thể để một con nhỏ phá hoại: “Mau lại quỳ xuống xin lỗi Trương tổng!”
Tống
Nguyễn nhìn Tống Trung Hâm bằng đôi mắt lạnh lùng.
Một
cái vung tay.
“Phịch!”
Một
tiếng va chạm vang lên.
Ngay
lập tức, Tống Trung Hâm quỳ gối trước mặt Tống Nguyễn.
Máu ở
hai chân liền chảy ròng ròng, Tống Nguyễn kiêu ngạo nói: “Cha à! Nếu cha thích quỳ như vậy thì cha cứ ở
đó quỳ đi”
Tống
Trung Hâm đau đến nhe răng, trợn mắt, cơn đau như cắm rễ toàn thân. Tức giận đến
mức mắt nổi lên tơ máu nhìn chằm chằm Tống Nguyễn.
Tống
Trung Hâm giận dữ rống lên: “Trương tổng, nó giao cho ông, ông cứ tuỳ ý chơi!”
Đây
vẫn là lần đầu tiên có người phụ nữ làm ông ta mất mặt mũi như vậy. Nghe được lời
của Tống Trung Hâm liền nhìn về mấy vệ sĩ đứng phía sau: “Lên bắt cô ta lại cho
tôi, ai bắt được tôi thưởng năm triệu!”
Nghe
đến số tiền thưởng như vậy kiểu gì cũng sẽ có người lao lên.
Huống
hồ, đây chỉ là cô gái nhỏ, mấy tên vệ sĩ căn bản không thèm để tâm.
Là
trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Ngay
khi vệ sĩ vừa lao lên.
“Phịch!”
“Phịch!”
……..
Mấy
lần liên tiếp.
Trong
sân nhà Tống gia, một hàng người nối nhau quỳ xuống, máu đỏ tươi từ đầu gối cứ
thế chảy xuống, trên mặt ai cũng đều lộ rõ vẻ đau đớn.
Thậm
chí, Tống Nguyễn đánh họ thành ra như thế này bằng vũ khí gì họ cũng không kịp
nhìn thấy.
Trương
Cường hoảng sợ nhìn Tống Nguyễn.
Tống
Nguyễn tiến lên, trên miệng tủm tỉm cười nói với Trương Cường: “Ông hiện tại vẫn
còn muốn mời tôi đi ăn bữa này sao?”