Mọi
người đều bất ngờ “???”
Người
phụ nữ này là ai mà dám nói chuyện như vậy với Phó thiếu?
Đã vậy
còn ở trên đầu Phó thiếu xin ăn! Lẽ nào cô gái này chê bản thân sống chưa đủ
lâu?
Cố Kỳ
có phần hơi ngơ ngác, quay sang nhìn Tống Nguyễn hai giây: “Người này thật kì lạ!”
Rốt
cuộc Phó Hoài Bắc đã nhặt được người này ở nơi nào.
Trước
sự hiếu kỳ của mọi người, mặt Phó Hoài Bắc vẫn không chút gợn sóng, chỉ nhẹ
nhàng cười, chân hơi duỗi ra dậm dậm ở bên cạnh chỗ Cố Kỳ:“Cho tôi một chỗ ngồi!”
Vì
thế Cố Kỳ lại quay sang dậm dậm chân với người bên cạnh, ám chỉ Tống Nguyễn ngồi
xuống.
Tống
Nguyễn cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống, tay cầm một bộ dụng cụ đồ ăn mới.
Nhanh
tay lấy thức ăn.
Không
hổ là nhà hàng chỉ nhận mỗi ngày mười đơn.
Thức
ăn thật sự rất ngon!
Tống
Nguyễn cắn một miếng đầu tiên, sự hạnh phúc ngay lập tức hiện hữu trong ánh mắt.
Thế
giới này so với mạt thế tốt hơn rất nhiều, có nghĩ cũng không muốn quay trở lại
ngày tận thế đó. Mỗi ngày nếu không phải là dung dịch dinh dưỡng thì cũng chỉ
có ít thịt bị nhiễm mùi tang thi.
Động
tác ăn của Tống Nguyễn rất nhanh.
Chỉ
mất hai phút, một bàn đồ ăn đã bị cô ăn hết sạch.
Mọi
người xung quanh gần như chết lặng.
Tống
Nguyễn lớn lên xinh đẹp như vậy, lúc này lại chỉ mất mấy phút ăn hết đống đồ ăn
cũng không thấy chật vật hay xấu hổ. Ngược lại càng làm cho người khác cảm thấy
có chút đáng yêu. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Phó Hoài Bắc, hoá ra đây
là gu của Phó thiếu!
Tống
Nguyễn ăn liền một lúc ba bàn đồ ăn mới cảm thấy bụng có chút no.
Bây
giờ, cô mới cảm thấy hơi lạ liền ngẩng mặt nhìn mọi người xung quanh “Lại đây
ăn đi! Sao không có ai ăn vậy?”
Phó
Hoài Bắc mỉm cười nhìn về phía cửa sổ. Cửa sổ được thiết kế chỉ có người bên
trong mới nhìn ra được bên ngoài. Còn người ở bên ngoài không thể nhìn thấy mọi
chuyện diễn ra ở đằng sau tấm kính. Có điều tốc độ phản ứng của Tống Nguyễn nhanh
hơn nhiều so với những thủ hạ xuất sắc đó.
“Người đã được cứu?”
Tống
Nguyễn liếc ra bên ngoài thấy Tống gia cùng với người nhà đều đang vây quanh hồ
nước.
Sau
khi Tống Thanh Thanh được cứu ra liền thở hổn hển như sắp chết.
“Đúng
như dự đoán.”
Hai
người này nói chuyện như đang chơi trò đố chữ vậy!
Ngoại
trừ Cố Kỳ nghe còn có thể hiểu được một chút thì những người khác hoàn toàn
không hiểu gì.
Lúc
này, có người đánh bạo hỏi một câu:“ Hoài Ca, cô gái này là thiên kim nhà nào?”
“Đại
tiểu thư Tống gia” Phó Hoài Bắc chậm rãi phun ra mấy chữ.
Ngay
lập tức, tất cả đều yên tĩnh.
Một
đám thiếu gia trợn trừng mắt, há mồm: “Là Tống gia nào?”
“Là
Tống gia kia sao?”
Mười
mấy con mắt tò mò đều dán chặt trên người Phó Hoài Bắc và Tống Nguyễn.
Tống
Nguyễn gật đầu:“Không cần quá kinh ngạc, chính là Tống gia mà các người đang
nghĩ đến.”
Nói
xong, mặc kệ biểu cảm trên mặt mọi người như nào cô cúi đầu chuyên chú thưởng
thức đồ ăn.
Tống
gia ở Ma thành tầng lớp nhà giàu không ai có thể cản nổi. Chẳng những thế hai vị
tiểu thư Tống gia cũng nổi tiếng không kém.
Nhị
tiểu thư Tống gia là một nhân vật nổi tiếng ở Ma thành. Từ năm lớp mười đã học
đàn piano, còn được ca ngợi là nghệ sĩ múa ba lê hàng đầu trong giới. Ngay cả
lãnh đạo ở Chiến Vực đều mong được chiêm ngưỡng một tiết mục do cô biểu diễn.
Mà đại
tiểu thư Tống gia ở Ma thành bị đồn là thiên kim giả. Nghe đâu dụng mạo xấu xí,
nhát gan, muốn làm gì thì làm, thích ăn gì thì ăn.(Ứng dụng TY T)
Vừa
xấu xí lại còn hèn nhát?
Có
nhìn như thế nào cũng không thấy có liên quan đến người ngồi ở trước mặt này.
Xem ra lời đồn với hiện thực lại khác nhau hoàn toàn.
Tống
Nguyễn đã ăn uống no nê, không để ý đến ánh mắt của mọi người chỉ nhìn về phía
Phó Hoài Bắc: “Tôi thiếu anh một ân tình, sau này có việc gì cần giúp đỡ thì có
thể nói với tôi bất cứ lúc nào!”
Nói
xong Tống Nguyễn đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài động tác vô cùng dứt khoát.
Mặt
ai nấy đều chỉ hiện lên những vạch đen, tựa hồ còn dẫn theo sấm chớp giật đùng
đùng.
Không
nghĩ đến sẽ có người nói muốn giúp đỡ Phó Hoài Bắc bất cứ khi nào anh cần. Người
này lại không ai khác chính là đại tiểu thư có tiếng xấu nhiều nhất Ma thành - Đại
tiểu thư Tống gia!
“Đánh
một cái xem có phải tôi đang nằm mơ hay không!”
“Sao
cậu không tự động thủ?”
Phó
Hoài Bắc không để ý đến những người này, khóe miệng hơi cong lên, độ cong không
rõ lắm, ánh mắt hướng về phía bóng dáng kia thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất
kia.
Sau
đó liền quay lại nhìn mấy người ngồi ở trong: “Nói việc chính.”
Phó
Hoài Bắc vừa mở miệng, biểu cảm vui đùa trên mặt mọi người trong phút chốc đều
biến mất.
…
Phòng
khách Tống gia lúc này.
Tống
Thanh Thanh khóc như hoa lê đái vũ: “Ba mẹ, lời con nói là sự thật”
“Nếu
không phải trùng hợp có người tới kịp lúc thì hiện tại con đã bị chết đuối rồi.”
Diệp
Lệ Lệ tức giận đến đỏ cả mặt; “Tống Trung Hâm, ông nhìn xem con gái của ông
suýt chút nữa bị tiểu tiện nhân kia hại chết, ông còn không định giải quyết
sao?”
Tống
Trung Hâm cau mày: “Chuyện này không giống với tính cách của Tống Nguyễn.”
Đứa
con gái nhát gan, yếu đuối đó làm sao dám đẩy Thanh Thanh xuống hồ nước.
Tống
Thanh Thanh nghe được lời này của Tống Trung Hâm, lập tức nước mắt tuôn xuống
như mưa, nghẹn ngào nói: “Con không có việc gì, có thể là do chị cùng anh Cảnh
hủy hôn nên nhất thời tức giận mới làm vậy!”
“Cô
ta cả ngày đều như vậy, có chỗ nào giống ngày thường sao? Cứ như đụng phải ma vậy”
Diệp Lệ Lệ tức giận nói.
Tống
Trung Hâm nhíu mày, nhớ lại biểu hiện của Tống Nguyễn ở trong bữa tối hôm nay,
trong lòng cũng cảm thấy có chút tức giận.
Dù
sao Tống Nguyễn cũng không phải con cháu ruột thịt của Tống gia, căn bản không
cần để ý đến thể diện của cả gia tộc. Hiện tại tung đoạn video đó lên còn đẩy
Thanh Thanh xuống hồ.
“Cho
người đi tìm Đại tiểu thư về đây!”
Tống
Trung Hâm vừa mở miệng, Tống Thanh Thanh liền nhẹ nhàng cúi đầu. Trong ánh mắt
lộ rõ sự đắc thắng.
“Không
cần tìm, tôi ở đây!”
Tống
Trung Hâm vừa dứt lời, ở cửa liền truyền đến một giọng nói lanh lảnh.
Trong
suy nghĩ của Tống Trung Hâm, Tống Nguyễn là người hèn mọn, ngày thường dù có
chuyện gì đều không dám ngẩng đầu.
Nhưng
lúc này lại nhìn thấy sự thờ ơ và thiếu tôn trọng ở cô, Tống Trung Hâm vô cùng
tức giận: “Cô có biết bản thân mình đã làm ra loại chuyện gì hay không?”
“Cô
khiến Tống gia mất hết mặt mũi vì cô!”
Tống
Nguyễn hừ lạnh một tiếng “Mất mặt? Ông là đang nói đến chuyện Tống Thanh Thanh
cùng anh Hứa Cảnh của cô ta bị quay lại cảnh giường chiếu hay sao?”
Trên
mặt Tống Nguyễn lộ rõ nụ cười khinh bỉ: “Tống Thanh Thanh cùng vị hôn phu của
chị gái làm chuyện đồi bại, còn gửi video cho tôi, tôi không cảm thấy xấu hổ.
Chỉ muốn để mọi người cùng nhìn một chút! Hiện tại ông đang nói người nào?”
Tống
Trung Hâm không tin được thái độ phản bác của cô, hơi sững sờ một chút.
Diệp
Lệ Lệ bắt đầu lo lắng: “Cô đang nói lung tung cái gì vậy?“
“Cô
đã bị Hứa gia từ hôn, từ nay về sau Thanh Thanh mới là vị hôn thê của Hứa thiếu.
Cô cũng đừng cậy như vậy mà lên mặt. Hứa thiếu hiện tại cũng cô chẳng có lấy một
chút quan hệ.
Tống
Thanh Thanh cũng đỏ mắt nói: “Chị! Em cùng anh Cảnh là thật lòng yêu nhau. Chị
cũng nên tự xem lại bản thân mình đi, một người như chị sao có thể xứng với Hứa
gia?”
“Em
gả vào Hứa gia, còn thuận tiện giúp đỡ được cho gia tộc.”
Tống
Trung Hâm nghe được Tống Thanh Thanh nói liền gật đầu tán thành. Đây mới là con
gái của ông, khác với kẻ ăn cây táo rào cây sung kia một trời một vực.
Tống
Trung Hâm liếc Tống Nguyễn một cái: “Cô sau này bớt đi gây chuyện lại, tôi nuôi
cô nhiều năm như vậy nhất định cũng sẽ tìm một gia đình giàu có để gả cô qua
đó.”
“Vài
ngày trước, không phải Trương Cường cũng có ý với Tống Nguyễn hay sao? Bây giờ
hôn ước giữa cô ta với Hứa gia đã được giải trừ, không bằng lúc này hả cô ta
cho Trương Cường?” Diệp Lệ Lệ cười nửa miệng nói, trong ánh mắt hiện rõ sự tính
toán nham hiểm.
Tống
Trung Hâm nghe thấy tên Trương Cường theo bản năng nhíu mày, tuổi tác Trương Cường
cùng Tống Trung Hâm không có cách biệt lắm. Lúc trước còn nghe nói hai người vợ
đầu của Trường Cường đều đột nhiên chết mà không rõ nguyên nhân.
Diệp
Lệ Lệ vẫn luôn quan sát thái độ của Tống Trung Hâm, nói đúng vào những điểm mà
ông đang suy nghĩ: “ Tuổi của Trương Cường đúng thật có chút lớn, hơn nữa ngoại
hình cũng không phải là xấu, đôi lúc sẽ làm tổn thương người khác. Nhưng chẳng
phải trước kia có hợp tác qua với công ty nhà ta sao. Dự án Nam Sơn kia cũng cần
nhờ đến Trương Cường giúp một chút.”
Tống
Trung Hâm có vẻ lưỡng lự: “Tôi sẽ dành thời gian cùng Trương Cường nói chuyện một
phen.”
Tống
Trung Hâm lại liếc nhìn Tống Nguyễn một cái, vẻ mặt hòa nhã hơn đôi chút: “Chuyện
đẩy Thanh Thanh xuống hồ, tôi vẫn chưa tính sổ với cô. Bây giờ cô quỳ xuống xin
lỗi Thanh Thanh, rồi chúng ta tính tiếp.”