Ông cụ Hứa tức giận đến đỏ bừng cả mặt, giận dữ cầm chén ném về phía Hứa Cảnh: “Đã đến lượt anh nói chuyện chưa?”

“Muốn hủy hôn? Được thôi, anh cút ra khỏi Hứa gia đi!”

Trong phòng còn có thêm mười mấy người nhưng không một ai dám lên tiếng nói chuyện.

Ai nấy cũng trợn to mắt nhìn, ông cụ Hứa vậy mà coi trọng Tống Nguyễn như vậy!

Không ngần ngại mà đá đứa cháu trai ruột thịt ra khỏi nhà.

Thấy ông cụ giận, Kỷ Quân Hà lập tức phản ứng lại giọng run rẩy khuyên bảo Hứa Cảnh: “Hứa Cảnh, con đừng có bốc đồng…”

Đột nhiên Tống Nguyễn đứng dậy, xen ngang vào lời của Kỷ Quân Hà nói: “Ông nội Hứa, mong ông cho cháu và Hứa Cảnh hủy hôn. Anh ấy cùng với Thanh Thanh đang yêu nhau, hôm nay cháu tới đây cũng là vì chuyện này.”

Vừa nói cô vừa lấy điện thoại của nguyên chủ ra phát ra một đoạn video.

Là do Tống Thanh Thanh gửi cho nguyên chủ.

Điện thoại được kết nối với TV trong phòng.

Hàng chục cặp mắt hướng về phía màn hình TV đang tối đen như mực, lại nhìn về phía Tống Nguyễn, không biết cô định làm gì.

Chỉ có sắc mặt Tống Thanh Thanh khẽ biến đổi, trong lòng có một dự cảm xấu.

Cô ta muốn đi qua cản lại.

“a…a…”

“Anh Hứa Cảnh…”

Âm thanh 3D phát ra từ TV khiến căn phòng trong nháy mắt bị bao trùm bởi một loại không khí mờ ám. Người ngồi ở đây đều là người trưởng thành, sao lại không biết được chuyện đang xảy ra trong video.

Trong video xuất hiện gương mặt của hai người.

Rõ ràng là Tống Thanh Thanh và Hứa Cảnh đang nắm tay đứng cạnh nhau.

Diệp Lệ Lệ là người đầu tiên tỉnh táo lại, tay chân luống cuống tắt TV, trừng mắt nhìn Tống Nguyễn: “Cô điên rồi, cô có biết cô đang làm gì không?”

Thậm chí, Tống Nguyễn cũng không thèm chú ý đến bà: “Ông nội Hứa, video này là do Tống Thanh Thanh gửi cho cháu. Nếu bọn họ yêu nhau đến vậy, mặc kệ cả hôn ước giữa hai nhà, cháu đành phải giúp họ thôi.”

“Mong ông cho chúng cháu hủy hôn.”

Tống Thanh Thanh vẫn luôn muốn trở thành vị hôn thê của Hứa Cảnh thay cho Tống Nguyễn, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ phải dùng đến cách này.

Trong phòng, mọi người đều nhìn cô ta bằng một ánh mắt lạ lùng.

Nói là tiệc gia đình nhưng cũng có vài người cô ta chưa gặp bao giờ.

Cô ta không thể tưởng tượng được, sau khi ra khỏi căn phòng này, lời đồn sẽ bị lan truyền như thế nào, hình tượng hoàn hảo trước giờ cô ta xây dựng cứ như vậy mà sụp đổ trước mặt Tống Nguyễn.

Sắc mặt Tống Thanh Thanh trắng bệch, tay bấu vào da thịt, nhưng không hề cảm thấy đau đớn mà nhìn Tống Nguyễn.

Dường như Tống Nguyễn không thấy được ánh mắt đang dừng trên người mình, cô yên lặng nhìn ông cụ hứa chờ một câu trả lời.

Gương mặt ông cụ trở nên suy sụp: “Hủy hôn đi, chút nữa ông sẽ cho người gửi giấy kết hôn qua.”

Lời nói của Hứa Vệ Quốc vang lên.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Trên mặt Diệp Lệ Lệ không giấu được vẻ vui mừng, bây giờ đã hủy hôn vậy Thanh Thanh chẳng phải là sẽ được gả cho Hứa gia?

Cảm xúc Kỷ Quân Hà vô cùng phức tạp, nhìn Tống Nguyễn lại nhìn qua Tống Thanh Thanh, trong lòng tức giận việc Tống Nguyễn giải quyết mọi chuyện quá triệt để, thế mà dám ở trước mặt mọi người mở loại video này ra.

Lại tức giận vì Tống Thanh Thanh cùng Hứa Cảnh dám quay loại video đó.

Đều do Tống Thanh Thanh dụ dỗ con trai bà quay video đó. Kỷ Quân Hà cũng không hài lòng về Tống Thanh Thanh cho lắm.

Bình thường nhìn hiền lành, vậy mà…

Tống Thanh Thanh nghe được lời ông cụ nói vô cùng vui mừng mà quên đi nỗi hổ thẹn vừa rồi, bây giờ trong lòng chỉ còn lại sự vui mừng.

“Vâng.” Tống Nguyễn lấy ra từ trong túi xách giấy kết hôn mà nguyên chủ hay mang theo bên người.

Giấy kết hôn được bọc lại thành nhiều lớp, không bị dính chút máu nào của nguyên chủ.

Trang giấy đỏ thẫm, phía trên viết tên của Tống Nguyễn và Hứa Cảnh.

Cô không chút do dự xé nó, vứt vào thùng rác.

Đối diện với ông cụ Hứa, người luôn bảo vệ nguyên chủ cúi đầu một cái.

Sau đó đứng thẳng lưng lại, cười: “Cháu đi đây ạ, chúc mọi người ăn cơm ngon miệng.”

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại.

Cô thoải mái rời đi.(Ứng dụng TY T)

Ai mà còn có thể ăn ngon miệng được chứ?

“Con bé đó hay như thế, không hiểu chuyện như vậy. Ông đừng để ý tới nó, cứ tiếp tục ăn đi ạ.”

Diệp Lệ Lệ lên tiếng phá tan sự yên lặng.

Tống Thanh Thanh “cây ngay không sợ chết đứng” ngồi cạnh Hứa Cảnh. Lúc ngồi xuống cô ta liền cảm nhận được ánh mắt kì lạ nhìn về phía mình.

Trong lòng thầm oán hận.

Đều là do Tống Nguyễn phá hủy hình tượng tốt đẹp của cô ta!

Những ánh mắt kia khiến cô ta đứng ngồi không yên. Cô ta nhìn về phía Hứa Cảnh, muốn tìm kiếm một cảm giác an toàn.

Hứa Cảnh vẫn ngây ngốc nhìn về phía cửa.

Tống Thanh Thanh chợt thấy lòng mình lạnh đi, đứng bật dậy: “Cháu xin phép đi vệ sinh.”

Cô ta ra ngoài đi dạo, cảnh vật nơi này rất đẹp. Những lời Tống Nguyễn nói vừa nãy đã đạp đổ hình tượng trước giờ của cô ta.

Chắc hẳn sau khi bữa ăn này kết thúc, lời đồn về cô ta sẽ bị lan truyền rộng rãi.

Ngoài ra tâm trạng của Hứa Cảnh cũng không đúng cho lắm.

Đây là lần đầu tiên cô ta sơ suất như vậy, nhưng cũng không phải là không gặt hái được gì. Ít ra thì người được gả vào Hứa gia không phải là cô ta sao?

Nhưng nghĩ thế nào đi nữa Tống Thanh Thanh cũng không thể vui lên được, người đáng lẽ đã chết lại xuất hiện ở đây, còn dám đứng dậy chống đối.

Không phải là một chuyện tốt.

Cô ta cần suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

Có lẽ chỉ có thể khiến ba mẹ đuổi cô ta đi, sau đó lại hất nước bẩn lên người cô ta.

Tống Thanh Thanh đi dạo quanh hồ nước, tự hỏi nên làm gì thì thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước nhanh chân đuổi theo.

“Tống Nguyễn, cô rốt cuộc muốn làm gì? Cô có biết cái video lúc nãy đã hủy hoại hình tượng mà tôi cất công dựng lên không?” Tống Thanh Thanh ngăn Tống Nguyễn lại hỏi.

Tống Nguyễn đang suy nghĩ bữa trưa nên ăn gì thì đột nhiên có người cản lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn người không biết điều kia.

“Trả thù.”

Tống Thanh Thanh rùng mình một cái, nhìn về hồ nước bên cạnh, đáy mắt tựa hồ bị phủ bởi một lớp sương mù. Tống Nguyễn hận cô ta đến vậy, cô ta chỉ có thể ra tay trước mà thôi!

Cô ta bất ngờ dùng sức đẩy Tống Nguyễn.

Không nghĩ tới bản thân đẩy hụt, cả người theo quán tính mà ngã về phía trước.

Mặt đập vào hòn đá cuội.

Tống Thanh Thanh đau tới mức nhe răng trợn mắt, đang muốn đứng lên trên mặt cảm giác được một sự lạnh lẽo.

Một đôi giày da màu vàng nhạt hung hăng đạp lên mặt cô ta.

Tống Thanh Thanh vùng vẫy, không phát ra được âm thanh gì.

“Tống Thanh Thanh, đây mới chỉ là cảnh cáo thôi.” Nói xong, Tống Nguyễn hướng về hồ nước đá một cái.

Một đường parabol hoàn hảo xuất hiện trên không trung, sau đó đột nhiên lao thẳng xuống.

“A…A! Cứu tôi với…”

Tống Nguyễn liếc mắt nhìn người đang vùng vẫy trong hồ, sau đó nhìn lên một chiếc cửa sổ ở đằng xa.

Cố Kỳ bất chợt cảm thấy rùng mình: “Cô ấy chắc chưa phát hiện chúng ta đâu nhỉ?”

Phó Hoài Bắc nhìn chằm chằm thân ảnh gầy yếu đứng bên ngoài, khóe miệng cong lên đáy mắt thấp thoáng sự vui vẻ.

Trên người Tống Nguyễn không có một đồng nào, lúc ra ngoài nhìn bốn phía tự hỏi nên đi ăn ở đâu.

Người đến nơi này ăn không phải phú thì cũng quý.

Họ vô cùng để ý sự riêng tư.

Nơi này không lắp đặt camera, cô cũng đã dọn sạch sẽ. Cho dù Tống Thanh Thanh có chết ở đây cũng không ai biết được do cô làm.

Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên lại cảm nhận thấy có điều gì đó không đúng.

Có người đang quan sát cô!

Ánh mắt này có chút quen thuộc.

Tống Nguyễn đi vòng tới một căn phòng lớn, duỗi tay gõ cửa.

Vẻ mặt Cố Kỳ thay đổi: “Cô ấy…chắc không phải tới để diệt khẩu đâu nhỉ?”

Cô gái nhỏ này có chút đáng sợ.

Phó Hoài Bắc đi tới mở cửa ra.

Cô gái dường như đã biết trước anh đang ở trong phòng, không có chút giật mình nào. Đôi mắt lấp lánh nhìn người đàn ông, đôi môi nhỏ hé mở.

“Tôi đói bụng rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play