Phải
nghĩ xem phải trả thù cho nguyên chủ bằng cách nào, mới có thể giải quyết hết hận
thù của cô ấy?
Tống
Thanh Thanh bị cô nhìn đến mức trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Cô
ta có một cảm giác rất kì lạ, người trước mặt này hoàn toàn không giống Tống
Nguyễn trước đây, nhưng cô ta vẫn không nói được là khác ở điểm nào.
Mỗi
người ngồi trên xe đều có tâm tư riêng, Diệp Lệ Lệ vẫn không ngừng dặn dò: “Yến
tiệc này mặc dù chỉ là tiệc gia đình bình thường, nhưng vẫn cần phải chú ý đến
cách cư xử, đừng làm mất mặt Tống gia.”
Những
lời này là nhìn vào Tống Nguyễn mà nói.
Cô
cũng không để ý, bước lên xe liền nhắm mắt lại, những chỗ bị Tống Thanh Thanh
đâm qua hơi nhói lên, đây là lời nhắc nhở phải trả thù cho nguyên chủ.
Cô
lười biếng mà hỏi hệ thống: “Cậu có thông tin gì về Hứa gia không?”
“Không
có, cơ sở dữ liệu của tôi chưa được cập nhập, cô phải dựa vào bản thân mà tùy
cơ ứng biến.” Hệ thống nói xong liền rơi vào im lặng.
Hệ
thống hiếm khi phát sinh tình huống như thế này, nhưng cô cũng không để ý, chỉ
là một cái Hứa gia nhỏ bé mà thôi, không có hệ thống thì cô vẫn tự mình giải
quyết được.
Cô
thử tập trung nhớ lại những chuyện giữa nguyên chủ và Hứa gia, nguyên chủ rất
thích Hứa Cảnh, nhưng khi anh ta biết được cô không phải con ruột của Tống gia
liền quay sang thông đồng với Tống Thanh Thanh.
Đôi
nam nữ đó còn ở trước mặt cô thể hiện tình cảm mọi lúc mọi nơi.
Nguyên
chủ mỗi lần thấy vậy cũng chỉ có thể lén mà khóc thầm, không dám nói với ai.
Hứa
Cảnh đã sớm nghĩ tới chuyện hủy hôn nguyên chủ, nhưng bị ông nội Hứa cản lại.
Hủy
hôn không được, hai người họ liền cảm thấy chán ghét nguyên chủ.
Hồi
tưởng xong, Tống Nguyễn thật sự cạn lời, cô không hiểu được nguyên chủ cứ cố chấp
với một tên tra nam như vậy làm gì.
Trên
đời có hàng ngàn hàng vạn trai đẹp, người này không được thì đổi sang người khác
thôi.
Dính
lấy một tên như vậy lại không phải phong cách của Tống Nguyễn.
Không
phải là muốn ở bên nhau sao? Đôi mắt của Tống Nguyễn khép hờ, ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Cô liền đáp ứng cho Tống Thanh Thanh cùng tên tra nam họ Hứa kia.
Trong
xe rất yên tĩnh, Tống Nguyễn lại nhớ nghĩ đến người đàn ông đã cứu cô. So với Hứa
Cảnh thì đẹp trai hơn gấp mấy lần, hơn nữa, thức ăn nhà anh ta cũng rất ngon.
Nếu
gặp mặt lần nữa thì cô sẽ thử hỏi xem có thể cho cô mượn đầu bếp không.
Chỗ
ăn cơm cách nhà Tống không xa.
Đây
là nhà hàng tư gia nổi tiếng, mỗi ngày chỉ nhận mười bàn, mỗi lần ăn còn cần phải
đặt trước cả tháng.
Cứ
như vậy, người đã tới đủ.
“Phong
hà cư.” Diệp Lệ Lệ nói căn phòng đã đặt trước với người phục vụ.
Một
người phục vụ dẫn đường cho họ. Nhà hàng này mấy trăm năm trước là nơi ở của
quý tộc, bên trong đình đài lầu các còn có chiếc cầu nhỏ cạnh dòng nước chảy,
nhìn qua rất tinh tế.
Đây
cũng là lần đầu Diệp Lệ Lệ đến đây, bà tò mò nhìn xung quanh.
Người
phục vụ mỉm cười nói: “Đây chính là phong hà cư.”
Diệp
Lệ Lệ gõ cửa cười: “Chúng tôi không đến trễ mà đúng không?”
Trong
phòng đã có người tới, nhìn thấy Diệp Lệ Lệ liền chào hỏi: “Không trễ, không trễ,
nhanh vào ngồi đi. Thanh Thanh đâu, cho con bé ngồi cạnh Cảnh nhi đi.”
Người
phụ nữ trung niên nhã nhặn cười hướng về đằng sau Diệp Lệ Lệ, nhìn thấy Tống
Nguyễn thì nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ, trong nháy mắt liền khôi phục lại:
“Tống Nguyễn cũng tới rồi sao, qua đây ngồi cùng mẹ con nhé.”
Người
này là mẹ của Hứa Cảnh, Kỷ Quân Hà.
Ánh
mắt Tống Nguyễn yên tĩnh nhìn bà: “Dì, hiện tại con là vị hôn thê của Hứa Cảnh.
Thanh Thanh và Hứa Cảnh ngồi cùng nhau thì có chút không thích hợp thì phải?”
Giọng
điệu cô có chút hời hợt.
Nụ
cười của Kỷ Quân Hà lại cứng đờ lần nữa, con nhóc này đang nói bà không hiểu
quy củ sao?
Chỉ
là một con nhóc ranh mà còn muốn dạy bà?
Kỷ
Quân Hà mở miệng muốn nói gì đó.
Một
tiếng ho nặng nề vang lên.
“Khụ…”
Ông lão ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn Tống Nguyễn một cái: “Nguyễn nhi, tới ngồi
bên cạnh Cảnh nhi đi.”
Tống
Nguyễn nhanh chóng đi đến vị trí bên cạnh Hứa Cảnh, giống như không thấy khuôn
mặt xị xuống của anh ta.
Hứa
Cảnh trong lòng tức giận, cái người bình thường nhút nhát hôm nay lại dám chống
đối, lại còn muốn bám lấy anh ta? Anh ta sẽ không bao giờ cưới loại người như vậy,
một đứa con hoang không biết mặt ba mẹ làm sao xứng được với anh ta.(Ứng dụng
TY T)
Đảo mắt
qua, anh tính chơi xấu vươn chân ra.
Giây
tiếp theo.
Cơn
đau thấu tim truyền tới, sắc mặt Hứa Cảnh trở nên tái nhợt, đôi mắt đầy thù hằn
giận dữ trừng Tống Nguyễn.
“Đồ..khốn
khiếp…A!”
Tống
Thanh Thanh chú ý tới bên này, nhìn sắc mặt Hứa Cảnh, run rẩy nói: “Anh Cảnh,
anh làm sao thế?”
Hứa
Cảnh đau đớn chỉ Tống Nguyễn.
Nhìn
thấy bộ dáng đau khổ của con trai mình, Kỷ Quân Hà thay đổi sắc mặt: “Con làm
sao thế Cảnh nhi?”
Phòng
ăn trở nên hỗn loạn.
Tống
Nguyễn vẻ mặt ngây thơ, nhìn xuống dưới chân mình, hốc mắt phiếm đỏ.
Đuôi
mắt đỏ hoe như đã chịu nhiều ấm ức: “Hứa Cảnh, em biết anh không thích em,
nhưng anh cũng đâu cần đối xử với em như vậy chứ?”
Cô
gái nhỏ với khuôn mặt trắng nõn, đuôi mắt đỏ hồng trông như con thỏ, ai nhìn
vào cũng thấy thương.
Hứa
Cảnh nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ của cô không khỏi thất thần.
“Ông
nội Hứa, Hứa Cảnh không thích cháu, hôn ước giữa chúng cháu vẫn là nên bỏ đi.”
Tống Nguyễn nói xong liền đi tới chỗ ngồi của ông cụ.
Lúc
đi ngang qua Hứa Cảnh còn không quên dẫm thêm một cái vào chân anh ta.
Mặt
Hứa Cảnh tái đi vì đau.
Anh
ta muốn tố Tống Nguyễn nhưng người trong phòng đều chỉ để ý đến lời nói của Tống
Nguyễn, không ai quan tâm anh ta nói gì.
Ông
nội Hứa, Hứa Vệ Quốc, ông hiền từ nhìn Tống Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, cháu nói gì
thế? Tình cảm thì phải được bồi dưỡng, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi.”
Vừa
dứt lời, ông nhìn về phía Hứa Cảnh, sắc mặt lập tức tối đi: “Hứa Cảnh, anh có
thể hiểu chuyện một chút không? Nếu còn bắt nạt Tống Nguyễn thì anh không cần
tiếp tục nhận tôi là ông nội nữa.”
Ông
cụ là người đã trải qua chém giết, lúc tức giận thật khiến người ta hoảng sợ.
Hứa
Cảnh ngay lập tức sửng sốt?
Rõ
ràng Tống Nguyễn là người dẫm anh ta, bây giờ anh ta vẫn còn có thể cảm giác được
mắt cá chân của mình sưng lên. Vậy mà ông nội còn trách anh?
Vì
cái thứ con hoang này mà muốn từ mặt anh?
Hứa
Cảnh mở to mắt muốn giải thích: “Ông nội, cô ta lừa…”
Tống
Thanh Thanh thấy một cảnh như vậy, nảy ra ý hay: “Ông nội Hứa, chị và anh Cảnh
lâu như vậy nhưng vẫn không bồi dưỡng được tình cảm. Hay là hôn ước này…”
Cô
ta uyển chuyển nói, nhìn sang Diệp Lệ Lệ.
Diệp
Lệ Lệ cũng phản ứng lại: “Ông Hứa, thế hệ bây giờ không giống như của chúng
mình. Chúng ta cũng không thể bắt ép bọn trẻ, vẫn nên hỏi ý kiến của bọn trẻ
trước. Hứa Cảnh, cháu cảm thấy thế nào?”
Hứa
Cảnh sửng sốt, anh ta sớm đã muốn hủy bỏ hôn ước cùng Tống Nguyễn.
Chẳng
qua ông nội vẫn luôn không chấp nhận, anh ta cũng không dám nhắc lại. Bây giờ
đúng lúc lại được dì Diệp nhắc tới, một sự phấn khích dâng lên trong lòng anh
ta.
Nhưng
lại vì lý do nào đó, anh ta bất giác nhìn sang Tống Nguyễn.
Trên
gương mặt không còn nét u sầu như lúc trước. Cô gái mới nãy còn đỏ mắt cáo trạng
anh, bây giờ lại nhìn anh ta một cách lạnh lùng, trên người còn lộ ra một khí
chất khác thường.
Giống
như… trở nên xinh đẹp hơn?
Hứa
Cảnh còn chưa suy nghĩ xong, khóe miệng của cô gái trước mắt anh ta lạnh nhạt
cong lên thành một vòng cung, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống mắt cá chân anh,
trông như đang giễu cợt anh ta.
Cơn
đau thấu tim lúc nãy như trở lại.
Hứa
Cảnh trong lòng cảm thấy tức giận.
Cô
ta không la lối khóc lóc gì. Nếu anh ta không nhân cơ hội trước mắt mà hủy hôn,
sợ là cả đời sẽ phải dính với thứ con hoang phiền phức này!
“Ông
nội, cháu muốn hủy hôn, cháu muốn được kết hôn cùng Thanh Thanh.” Nói xong liền
khập khiễng đi tới cạnh Tống Thanh Thanh: “Cái thứ con hoang không cha không mẹ
như cô ta không đáng được gả vào Hứa gia.”