Tống Nguyễn quay đầu lại, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Lệ Lệ: “Bà thử lặp lại lần nữa những gì vừa mới nói?”

Rõ ràng ánh mắt của cô hoàn toàn bình tĩnh nhưng nó lại khiến Diệp Lệ Lệ sợ hãi, nhìn Phàn Đông đang ở bên cạnh bà ta căng thẳng nói: “Hiệu trưởng Phàn tới đây để khen thưởng em gái cô, cô học hành kém như vậy hãy nhìn em gái cô mà học hỏi, tôi làm vậy không phải vì nghĩ cho cô sao?”

Vì nghĩ cho cô sao?

Tống Nguyễn trong lòng thầm cười lạnh, ánh mắt liếc nhìn về phía Phàn Đông đang luống cuống tay chân: “Ông tới để khen thưởng cho cô ta sao?”

Nói rồi cô hướng tầm mắt về phía Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ, nhiệt tình nói với Tống Nguyễn: “Chị đừng vội tức giận, chị hãy nỗ lực học tập sau này chắc cũng sẽ có lão sư đối đãi với chị như vậy.”

Phàn Đông vội vàng xua tay.

Ông đã bị Tống Nguyễn của học viện Võ Thuật này dọa sợ giờ phút này lại càng lo lắng, thật sự không nói nên lời, hồi lâu sau mới ấp úng nói: “Tôi…Không phải…”

Mọi người trong phòng khách đều nhìn Phàn Đông.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng nói vang lên.

“Giao đồ ăn.”

Tống Nguyễn vẫy vẫy tay tỏ vẻ chính là mình.

Người giao hàng vội vàng đi tới, lấy đồ ăn đưa cho Tống Nguyễn.

Trải qua lần gián đoạn này Phàn Đông đã dần bình tĩnh trở lại, cẩn thận nhìn về phía Tống Nguyễn.

“Học sinh Tống Nguyễn, em đừng hiểu lầm tôi tới đây không phải là để khen thưởng Tống Thanh Thanh.”

Lời Phàn Đông vừa nói ra lập tức khiến phòng khách rơi vào tĩnh lặng, không khác gì một cơn sóng to gió lớn ập đến.

Diệp Lệ Lệ trừng lớn hai mắt: “Hiệu trưởng Phàn?”

Phàn Đông lúc này cũng đã nhìn ra tình cảm của Diệp Lệ Lệ với Tống Nguyễn không tốt trong lòng liền có đánh giá.

Lạnh nhạt nói: “Vị phụ huynh này, tôi khi nào đã nói là đến đây để trao thưởng cho Tống Thanh Thanh chứ?”

Phàn Đông đích thực là chưa hề nói, Diệp Lệ Lệ không nói nên lời, vậy ông ấy đến đây để làm gì?

Trong lòng bà ta có dự cảm không lành.

Tống Thanh Thanh cũng cảm thấy có điều không đúng mở miệng định nói gì đó nhưng không biết nói sao.

Phàn Đông liền mở lời, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tống Nguyễn: “Học sinh Tống Nguyễn, hai năm em ở học viện Văn Học biểu hiện rất ưu tú được các bạn học sinh khác ái mộ tôi đại diện cho học viện Văn Học của học viện Thượng Hải đến đây để trao cho em giải thưởng cá nhân xuất sắc: “Giải thưởng học sinh xuất sắc”.

Nói xong, trịnh trọng lấy ra một chiếc cúp và cờ hiệu.

Cờ hiệu với chữ vàng trên nền đỏ được lấy ra, được in 8 ký tự lớn ở giữa khiến người khác lóa mắt.

Đoàn kết yêu thương, tích cực tiến lên!

Quà lần thứ 86 cho Tống Nguyễn.

Nói xong, ông còn đưa cho Tống Nguyễn một chiếc cúp pha lê trong suốt trên đó là dòng chữ: “Giải thưởng học sinh xuất sắc”.

Bây giờ, không chỉ có Diệp Lệ Lệ và Tống Thanh Thanh như chết lặng.

Ai mà không biết Tống Nguyễn ở học viện Văn Học năm nào cũng đều đứng cuối! Bị các bạn học cùng lớp cô lập.

Hiệu trưởng Phàn chẳng lẽ điên rồi sao?

Đầu tiên là chuyện Tống Nguyễn đậu vào học viện Võ Thuật giờ lại là trao giải thưởng, Diệp Lệ Lệ ôm một bụng tức giận không thể chịu được nói: “Hiệu trưởng Phàn, ông trao nhầm giải thưởng đúng không?”

“Rõ ràng là ở trường học Thanh Thanh luôn đứng nhất trong các kỳ thi, còn Tống Nguyễn này đều đứng cuối!”

Phàn Đông nhíu mày, Tống gia này chỉ là một gia tộc nhỏ từ khi nào dám đứng trước mặt ông nói những lời như vậy.

Một chút tôn trọng cũng không có.

Phàn Đông trầm mặt: “Tôi nói không sai chính là không sai, bà đây là cha là mẹ chẳng lẽ tôi trao giải cho Tống Nguyễn bà thấy không vui?”

“À đúng rồi, tôi đã hiểu vì học sinh Tống Nguyễn không phải do bà sinh ra nên bà không thèm quan tâm.”

Diệp Lệ Lệ há mồm không thể phản bác lại.

Phàn Đông dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tống Nguyễn: “Tống gia các người đúng là có mắt như mù!”

Ông thầm thở dài tỏ vẻ ngao ngán: “Đúng là người tài không trọng, lại trọng kẻ không ra gì! Thật ngu ngốc.”

Câu nói này chính là đang ám chỉ Tống Thanh Thanh, mặt Tống Thanh Thanh trắng bệch.

Tống Nguyễn ngửi thấy mùi thơm bay đến của đồ ăn cô thật sự không hiểu tại sao Phàn Đông đột nhiên lại đối xử tốt với mình như vậy?

Nhưng cô cũng không thèm quan tâm tới điều đó, mất kiên nhẫn cầm theo đồ ăn rời đi.

Phàn Đông vẫn còn cầm cờ hiệu trong tay, ông không thể cứ vậy mà rời đi được vì thế vội vàng đuổi theo.

“Học sinh Tống Nguyễn còn cờ thưởng, cúp!”

Tống Nguyễn không thèm quay đầu nhìn lại.

Đó là cái gì?

Có thể ăn không?

Không thể ăn thì đều là vô dụng, cần cái thứ này để làm gì?

Danh tiếng mới chính là điều cô cần.

Phàn Đông không đuổi kịp cô lại sợ chọc giận Tống Nguyễn thứ này cầm đi đã không có tác dụng gì.

Chờ Tống Nguyễn rời đi, chỉnh quần áo lấy lại vẻ cao ngạo của mình nhìn Diệp Lệ Lệ với Tống Thanh Thanh nói: “Nếu học sinh Tống Nguyễn không nhận vậy hai người là người thân của cô ấy hãy tạm thời giữ hộ đi.”

Nói xong liền đưa cho Diệp Lệ Lệ.

Này rõ ràng là đang giẫm lên mặt bà ta mà, Diệp Lệ Lệ tức đến đỏ mặt không muốn nghĩ tiếp.

Tống Nguyễn kia có gì xứng đáng đoạt giải chứ?

Nghĩ đến đây, Tống Nguyễn như thế nào không thèm quan tâm bà ta muốn ra oai cái gì liền rời đi, Diệp Lệ Lệ và Tống Thanh Thanh càng thêm bực bội.

Phàn Đông mất kiên nhẫn khi nhìn Diệp Lệ Lệ như thế, nhét đồ vào tay bà ta.

Sau đó ra hiệu cho những người đứng sau ông rời khỏi Tống gia.

Trong lòng thầm mắng Diệp Lệ Lệ không biết điều, Diệp Lệ Lệ cũng không vừa mà oán thầm.

Chỉ có Tống Nguyễn sau khi cầm đồ ăn lên lầu nhìn thấy cô gái làm móng hai mắt đỏ hoe đứng ở góc cầu thang liền lấy một ít tiền trong người đưa cho cô ấy.

Cô gái làm móng sững sờ khi thấy số tiền trên tay cô.

Sau đó cô ngẩng đầu lên chỉ có thể thấy một dáng người gầy gò với bóng lưng thẳng tắp.

—----

Tống Nguyễn đặt đồ ăn theo điểm trên bảng xếp hạng đúng là xứng danh món gà rán ngon nhất mà, vừa béo ngậy mà không ngán!

Hệ thống trên giao diện bất lực hét lên: “Tống Nguyễn cô có thể tắt chức năng chia sẻ mùi vị được không?”

Tống Nguyễn cắn một miếng gà, cắn đến lớp da giòn bên trên: “Gọi tôi là chị.”

Hệ thống tức giận hai mắt trừng lớn, thật vô sỉ, Tống Nguyễn này thật quá vô sỉ.

Chỉ khi đối mặt với hệ thống Tống Nguyễn mới có thể cười thoải mái như vậy.

Ăn gà rán, uống coca đột nhiên cô nhớ tới những âm thanh phát ra từ hòn đá.

Tống Nguyễn nhíu mày: “Bên trong rốt cuộc là cái gì? Gọi tôi là mẹ, chẳng lẽ là một người nào đó?”

Hệ thống lắc đầu: “Ngay cả nhìn xuyên qua hòn đá cũng không thể biết được, bên trong có một kết cấu riêng biệt ngăn cản tôi phát hiện.”

“Cũng đành chịu thôi, dù sao hiện giờ hòn đá đó vẫn là của tôi khi nào có thời gian sẽ nghĩ cách tách nó ra.” Tống Nguyễn vừa ăn no bụng liền nói.

Cô luôn cảm thấy thế giới này có gì đó không ổn nên lên mạng tìm kiếm các loại tin tức đều không tìm ra thông tin gì hữu ích cả, đúng lúc này điện thoại reo lên Tống Nguyễn liền xem.

Đó là tin nhắn xác nhận đã đặt trà sữa.

Tống Nguyễn suy nghĩ một chút đột nhiên nghĩ tới lời anh nói có thể đưa Lệ Kiêu đến bất kỳ chỗ nào.

Anh có vẻ khá lợi hại, có thể anh sẽ biết.

Nhưng vấn đề này cũng không cần vội vàng, nói ở trường cũng không có muộn.

—--

Khi Tống Nguyễn nhập học học viện Võ Thuật toàn bộ Tống gia đều không vui vẻ.

Khi Tống Trung Hâm nhận được tin tức thiếu chút nữa trợn trắng mắt ngất xỉu, ông ta đã phấn đấu bao nhiêu năm như vậy để làm gì chứ?

Chính là vì muốn có cơ hội một lần được tiến ra Chiến Vực.

Có bao nhiêu gia đình chỉ sau một đêm trở nên giàu nhờ có cơ hội tiến ra Chiến Vực, trực tiếp lọt vào danh sách xếp hạng của đại lục.

Mà người là do học viện Võ Thuật phái đi vì vậy tiến thân vào học viện là cách thức tốt nhất!

Trong bữa cơm tối nhìn thấy Tống Nguyễn càng làm cho cảm xúc của ông ta phức tạp, cuối cùng nhịn không được mà nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play