"Con
dù gì vẫn là người Tống gia, tên còn mang họ Tống, nhớ rõ tiến vào học viện Võ
Thuật phải đặt gia tộc lên đầu."
Tống
Trung Hâm nói những lời này, theo ông với tư cách là một người cha ông đã cúi đầu.
Ông yên lặng chờ Tống Nguyễn tỏ thái độ.
Tống
Nguyễn gắp một miếng sườn, nhìn Tống Trung Hâm: "Tôi với gia đình này đâu
có chút quan hệ gì. Hiện tại còn ở chỗ này chính là vì tôi muốn cho các người
nhìn thấy tôi thành công như thế nào và sự thất bại của mấy người thôi."(Ứng
dụng TY T)
Tống
Trung Hâm nghe được lời Tống Nguyễn nói, tức giận đến suýt tắt thở:
"Mày…mày cút cho tao!"
Tống
Nguyễn chẳng hề để tâm, cắn miếng sườn ăn ngon lành: "Ông đánh không lại
tôi, Tống gia các người so với Trương gia
cũng chẳng bằng, lại đi ảo tưởng có thể ra lệnh cho tôi?"
Lời
nói nhẹ nhàng của Tống Nguyễn khiến Tống Trung Hâm choáng váng: "Người
Trương gia chết quả nhiên mày có liên quan!"
Tống
Nguyễn cười: "Không phải chỉ có liên quan mà là trực tiếp liên quan, chính
tay tôi đã xử lý bọn họ."
Sự lạnh
lẽo bao trùm lên bàn cơm.
Diệp
Thục Tuệ ở bên cạnh trừng mắt, nhìn Tống Nguyễn với vẻ khó tin.
Nhận
thấy sự khác thường của Diệp Thục Tuệ, Tống Nguyễn đưa tay nắm lấy tay bà, vỗ
hai cái ý bảo bà yên tâm.
Không
khí vẫn im lặng.
Đấy
là Trương gia là nơi mà Tống gia cần nịnh bợ để tồn tại. Vì để lấy lòng Trương
Cường, Tống Trung Hâm thậm chí còn đem con gái của mình dâng lên. Từ đó cũng có
thể thấy rõ, Tống gia còn cách xa Trương gia thế nào.
Nhưng
gia tộc cường đại như vậy lại bị Tống Nguyễn giết chết ba người đứng đầu dòng
chính.
Khóe
miệng Tống Trung Hâm giật giật, nhìn con gái nuôi bình tĩnh ăn sườn đối diện,
trong lòng tràn ngập sợ hãi.
"Tôi
có thể diệt Trương gia." Tống Nguyễn cười một tiếng: "Ông đoán xem
các người lại đắc tội tôi, kết cục Tống gia sẽ như thế nào?"
Ánh
mắt chuyển đến trên người Tống Thanh Thanh, chậm rãi nói: "Ví dụ như ở nơi
không người đâm mười ba nhát."
“Thình
thịch.”
Tống
Thanh Thanh chống đỡ không được, bất ngờ trượt khỏi ghế.
Tống
Nguyễn rốt cuộc là người hay ma?
Cảnh
tượng ngày đó lại quanh quẩn trong đầu cô ta. Tống Thanh Thanh nhịn không được
ôm đầu, kêu lên: "A!" Cả người lạnh toát mồ hôi.
Tống
gia hỗn loạn, Diệp Lệ Lệ vội vàng ngồi xuống ôm Tống Thanh Thanh: "Ngoan,
đừng sợ, có mẹ ở đây."
"Nếu
cô ta dám khi dễ con, mẹ có liều cái mạng già này cũng sẽ giúp con xả giận."
Trong
lòng Tống Nguyễn dâng lên một chút chua xót.
Cô
đã quên, sau khi nguyên chủ rời đi vẫn còn những cảm xúc của thân thể này.
Vừa
nãy khi cô nói những lời đó, ai trong nhà họ Tống nếu có chút quan tâm đến Tống
Nguyễn chắc sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại chẳng có một ai.
Cô
không phải nguyên chủ người cần yêu thương nên chỉ lạnh lùng nhìn một màn này.
Tống
Trung Hâm nhìn Tống Nguyễn uy hiếp: "Mày giết nhiều người Trương gia như vậy,
Trương lão gia nhất định sẽ phái người giết mày, đừng có đắc ý quá lâu!"
"Ông
trước tiên xem có thể bảo vệ Tống gia không rồi hẵng nói." Tống Nguyễn có
chút không kiên nhẫn.
Cô sẽ
không dễ dàng buông tha cho Tống gia. Nhìn Tống gia bọn họ lại chẳng hề một
chút quan tâm, cô đành trơ mắt, bất lực.
Vậy
trước tiên cô sẽ bắt đầu ra tay từ công việc kinh doanh của Tống gia.
Diệp
Lệ Lệ sai người đỡ Tống Thanh Thanh trở về phòng, Tống Trung Hâm cũng lo lắng
đi lên.
Mọi
người đều đi rồi, Tống Nguyễn mới nói dối Diệp Thục Tuệ rằng Trương gia chết vì
tai nạn. Những lời vừa rồi của cô chỉ là để hù dọa người Tống gia.
Diệp
Thục Tuệ thở phào nhẹ nhõm, bà là một người bình thường nên không thể chấp nhận
được loại đánh đánh giết giết này.
-
Đêm
khuya.
Trong
viện Tống gia đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nhỏ bé…