Người giúp việc Tống gia đã nhìn thấy, nhíu mày hỏi:
“Xin hỏi đây là Tống gia phải không?”
Người giúp việc gật đầu: “Đúng vậy, ông là?”
Phàn Đông nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Tôi là hiệu trưởng
của học viện Thượng Hải.”
“Ông tới tìm tiểu thư nhà tôi sao?” Tống gia có một
người đang là học sinh tại học viện Thượng Hải có thể khiến cho hiệu trưởng
không khách khí đến tìm như này, người giúp việc trực tiếp mời vào: “Xin mời
vào, để tôi đi gọi phu nhân.”
Diệp Lệ Lệ vẫn đang mắng mỏ cô gái làm móng nghe được
có hiệu trưởng học viện Thượng Hải tới, vô cùng kinh ngạc: “Mau mời, mau mời
vào.”
Người giúp việc ân cần trả lời: “Tôi đã mời ông ấy vào
rồi, hiện giờ đang ở phòng khách chờ.”
Diệp Lệ Lệ sửa sang lại quần áo một chút hỏi: “Thanh
Thanh đã về chưa?”
Người giúp việc nhìn thời gian: “Còn chưa tới giờ,
nhưng nhanh thôi.”
Diệp Lệ Lệ cuống quýt đi ra ngoài nhìn thấy Phàn Đông
liền nở nụ cười tỏ vẻ thân thiết: “Hiệu trưởng Phàn, cơn gió nào đưa ông tới
đây? Thật sự là khách quý tới nhà!”
Phàn Đông cười, vô cùng thân thiết: “Cô đã dạy bảo ra
một người học sinh giỏi, bây giờ cô ấy có thể tự hào khi tiến thân được vào học
viện Thượng Hải nhưng tôi tin rằng chỉ mấy năm nữa học viện sẽ vì cô ấy mà tự
hào.”
Với một người hung dữ lại có khí chất hơn người này
nhiều năm như vậy ông ấy ở học viện Thượng Hải vậy mà gặp qua Tống Nguyễn.
Diệp Lệ Lệ cho rằng ông ấy đang nhắc tới Tống Thanh
Thanh trên mặt cười tươi như hoa: “Cảm ơn ông đã động viên, chúng tôi còn rất
nhiều việc phải làm, chỉ hy vọng nó có thể trở thành một người có ích cho xã hội,
gia đình và nhà trường.”
Phàn Đông khẽ gật đầu: “Nhất định, nhất định là như vậy.”
Nói chuyện vài câu, Diệp Lệ Lệ quay đầu nhìn về phía
người giúp việc: “Đi gọi Tống Nguyễn tới đây.”
Thực chất, bà ta muốn tìm Tống Nguyễn để cô nhìn xem
con gái bà ta có bao nhiêu phần ưu tú khiến cho hiệu trưởng học viện Thượng Hải
tự mình tìm đến tận cửa.
Diệp Lệ Lệ càng vui vẻ hơn khi thấy người phía sau cầm
theo giấy chứng nhận và cờ hiệu như là để trao thưởng.
Phàn Đông gật đầu đồng ý, vị phụ huynh này khá thức thời
biết ông cần tìm Tống Nguyễn để trao giải liền cho người đi gọi cô ấy.
Phàn Đông thong thả uống trà.
Đúng lúc Tống Nguyễn đi xuống lầu, Tống Thanh Thanh
cũng bước từ cửa vào.
Diệp Lệ Lệ trông thấy Tống Thanh Thanh về liền kích động
đứng dậy: “Thanh Thanh, mau lại đây chào hỏi hiệu trưởng đi.”
Tống Thanh Thanh thật không ngờ tới có thể nhìn thấy
Phàn Đông trong phòng khách nhà mình, cô biết ông ấy là hiệu trưởng học viện.
Hiệu trưởng Phàn tới đây để làm gì?
Cô nghe nói Tống Nguyễn đã cùng Phàn Đông tranh luận ở
cổng trường.
Chẳng lẽ là Tống Nguyễn đã chọc giận ông ấy cho nên
ông ấy tìm tới đây để gây khó dễ?”
Tống Thanh Thanh không suy nghĩ nữa mỉm cười nói: “Hiệu
trưởng Phàn, chào thầy.”
“Em đây chính là học sinh Tống Thanh Thanh?” Phàn Đông
cũng chào hỏi: “Chủ nhiệm lớp rất khen em, đúng là rất ưu tú.”
Tống Nguyễn đối với những người giả tạo đang ngồi
trong phòng khách đều nhìn không thuận mắt nghe được vài câu liền muốn rời khỏi
đây.
“Tống Nguyễn cô đứng lại.” Diệp Lệ Lệ hét lên một tiếng.
Giọng nói lớn đến mức khiến Phàn Đông thiếu chút nữa
muốn đi mất, Tống Nguyễn quay đầu lại nhìn Diệp Lệ Lệ.
“Cô lại đây nhìn xem thầy Phàn không ngại cực khổ tới
tận đây chỉ vì muốn khen ngợi và trao giải thưởng cho em gái cô.” Diệp Lệ Lệ
khi nói ra những lời này ngữ khí nghe có vẻ ôn hòa nhưng trong ánh mắt lại lóe
lên một tia kiêu ngạo khiến người khác không thể không nhìn ra.
Phàn Đông nghe được lời Diệp Lệ Lệ vừa nói liền sửng sốt!
Không! Không phải, ông tới đây là để trao giải cho Tống
Nguyễn mà?
Đừng hiểu lầm nha!
Tống Nguyễn kỳ quái liếc mắt nhìn Diệp Lệ Lệ, không
thèm quan tâm đến bà ta chỉ muốn ra ngoài để lấy đồ ăn giao đến.
“Tiểu dã chủng, cô đứng lại cho tôi.”
Diệp Lệ Lệ giận dữ hét lên, sắc mặt hiệu trưởng Phàn lập
tức biến đổi!
Đồng tử chấn động.