Diệp Thục Tuệ có chút sửng sốt, mở to hai mắt nhìn.
“Cô nói cái gì?” Diệp Lệ Lệ nghe được những lời Tống
Nguyễn vừa nói đột nhiên đứng dậy làm cho ngón tay truyền đến một trận đau đớn,
móng tay đập xuống bàn bị đứt gãy làm cho bà ta đau đến nhe răng trợn mắt hét
lên với cô gái làm móng: “Cô có làm được hay không hả? Cút đi.”
Cô gái sợ hãi run bần bật không dám nói lời nào.
Tống Nguyễn liếc mắt nhìn Diệp Lệ Lệ: “Là do bà không
có mắt, tại sao lại cáu gắt với người khác?”
Diệp Lệ Lệ bất chấp tay vẫn còn đau: “Cô thật sự đã
thi đỗ vào học viện Võ Thuật?”
Tống Nguyễn cầm giấy báo nhập học của học viện Võ Thuật
ném lên trên bàn.
Diệp Lệ Lệ vội vàng cầm xem nhìn thấy trên đó là tên Tống
Nguyễn, còn có con dấu độc nhất của học viện Võ Thuật, mắt nhìn chằm chằm không
thể tin được bà ta nhìn đi nhìn lại kĩ càng xác nhận đây là sự thật.
Trong lòng nổi lên một trận sóng gió.
Bà ta khinh thường ném giấy báo nhập học ném xuống
bàn: “Có phải là anh ta đã giúp cô tìm mối quan hệ để vào đó?”
So với Tiêu Phùng Thanh anh ta quả là có chức vị hơn
nói không chừng thật đúng là có thể tìm được cách giúp cô vào học viện Võ Thuật.
Tống Nguyễn không thèm để ý tới lời bà ta nói đem giấy
báo thu hồi lại: “Bà cảm thấy là vậy sao?”
Diệp Lệ Lệ khẽ đảo mắt, đó gọi là nhẹ nhàng câu dẫn
nam nhân, có thể nhẹ nhàng tiến vào học viện Võ Thuật?
“Nhân gia cũng đã giúp đỡ Tống gia ta rất nhiều, ngày
mai mời họ tới ăn một bữa cơm đừng làm ra vẻ Tống gia chúng ta không hiểu lễ
nghĩa.”
Tống Nguyễn không nói gì liếc nhìn bà ta, nói với Diệp
Thục Tuệ: “Bà ngoại, con lên tầng đây, bà có muốn cùng con đi lên không?”
Diệp Thục Tuệ cũng không còn kiên nhẫn đợi Diệp Lệ Lệ
nữa nói: “Đi thôi.”
Tống Nguyễn đỡ bà lên lầu.
Diệp Thục Tuệ lo lắng hỏi: “Là cậu ta đã giúp đỡ cháu
vào học viện Võ Thuật sao?”
Tống Nguyễn lắc đầu: “Không phải, cháu dựa vào năng lực
của bản thân mình tiến vào đó.”
Diệp Thục Tuệ thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bà biết mà,
cháu có thể làm được.”
Nói xong hai mắt bà đỏ hoe vì kích động.
Tống Nguyễn đem những chuyện xảy ra ở học viện kể cho
Diệp Thục Tuệ nghe còn những chuyện nguy hiểm thì không nhắc đến, Diệp Thục Tuệ
vui vẻ ra mặt.
Chờ sau khi bà về nghỉ ngơi.
Trong đầu Tống Nguyễn đột nhiên vang lên lời nói của
Phó Hoài Bắc, giao đồ ăn là cái gì?
Sau khi lên mạng tìm kiếm thử thì ra là một ứng dụng
có thể đặt đồ ăn.
Tống Nguyễn theo các bước tải xuống, dựa vào hướng dẫn
từng bước từng bước thực hiện sau đó liền trở thành….Shipper.
Ấn vào xem giao diện cảm thấy có chút không đúng lắm.
Chụp màn hình gửi Phó Hoài Bắc: “Có thể đặt một chiếc
bánh kem tại đây sao? Sao tôi cảm thấy không đúng lắm.”
Phó Hoài Bắc nhìn thấy tin nhắn từ Tống Nguyễn không
nhịn được nhoẻn miệng cười, những người mặc đồng phục đứng ở hàng đầu hai chân
đã mềm nhũn, huấn luyện viên ma quỷ này có phải anh ta lại nghĩ ra cách thức
nào đó hành hạ người ta không đây.
Mọi người đã sẵn sàng tinh thần để chịu phạt, đột
nhiên thấy Phó Hoài Bắc xua tay: “Tất cả nghỉ ngơi tại chỗ mười phút.”
Một đám người bọn họ quả thật không dám tin.
Phó Hoài Bắc trực tiếp dựa vào một gốc cây, cười cười
giải thích cho Tống Nguyễn.
Sau đó hỏi: “Muốn ăn cái gì? Gửi địa chỉ cho tôi, tôi
đặt cho.”
Thật ra suốt ngày ăn đồ người khác đặt cho cũng không
tốt cho lắm, Tống Nguyễn nghĩ ngợi rồi cự tuyệt anh: “Tôi muốn tự mình đặt.”
Phó Hoài Bắc trực tiếp gửi ứng dụng sang sau đó gọi điện
hướng dẫn từng bước cho cô, giọng anh nói khàn khàn đầy sức hút.
Cái này cũng không khó học cho lắm Tống Nguyễn nhanh
chóng đặt đơn hàng đầu tiên, kiếp trước, cô ở không gian khác không hề có thứ
này, trong lòng đã quyết định, hỏi: “Anh đang ở nơi nào? Tôi đặt trà sữa cho
anh.”
Phó Hoài Bắc không thích ăn ngọt chỉ có các cô gái mới
uống trà sữa kiểu này, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ uống nó nhưng đây lại là Tống
Nguyễn đặt cho anh.
Nghĩ thì…khá vui vẻ.
Đọc địa chỉ cho Tống Nguyễn, còn Tống Nguyễn bên kia
đã đặt điện thoại ở đó để đi chọn lựa.
—--
Bên ngoài Tống gia, Phàn Đông đang đi lại quanh quẩn
cùng vài người.