Anh
cầm quyển tài liệu lên: “Nhát gan, vụng về, yếu đuối?”
Người
như vậy lại có thể dám lấy dao ra đe dọa anh?
Vương
An cũng cảm thấy kỳ lạ, những từ ngữ này chẳng có chút nào liên quan đến nữ quỷ
tối hôm qua, nhưng vệ sĩ của họ đã điều tra thì không thể sai được, rốt cuộc là
đã xảy ra lỗi ở đâu?
Cậu
không thể nghĩ ra được, lại nhớ đến một chuyện khác: “Tôi đã đem những vết máu
đó đi giám định. Phần lớn là của Tống tiểu thư, có một phần là của lũ sói
hoang, ngoài ra còn có một phần rất nhỏ là máu của nhị tiểu thư Tống gia.”
Chỉ
vài từ cuối cùng, Phó Hoài Bắc cũng có thể nghĩ ra một cốt truyện đầy logic.
Hướng
đôi mắt đen nhánh về phía cô gái đang nhàn nhã ăn qua camera: “Cô ấy đến để trả
thù.”
Vương
An mờ mịt, không hiểu câu nói của Phó Hoài Bắc có ý gì.
"Đưa
cô ấy về Tống gia đi." Tống gia chắc hẳn sẽ náo nhiệt lắm.
Trong
lòng Phó Hoài Bắc không khỏi sinh ra sự tò mò đối với cô gái trên người có nhiều
bí mật này, anh khẽ mím môi.
Tống
Nguyễn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra đằng sau chiếc camera. Cô chỉ
có thể cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn về phía mình từ bốn phía, nhưng những
ánh mắt này đều không chứa đựng ác ý, nên cô cũng dứt khoát không để ý đến.
Chủ
yếu vẫn là vì thức ăn ở đây quá ngon.
Nhìn
thấy sự yêu thích mãnh liệt của cô lên món ăn của mình, đầu bếp Phó gia rất quý
mến Tống Nguyễn.
Thậm
chí đến lúc cô rời đi, ông ta còn đi theo và muốn đưa cho cô thêm một túi bánh
bao. Tống Nguyễn dùng chút lý trí cuối cùng của bản thân mà từ chối.
Cô về
đến Tống gia cũng đã gần giữa trưa.
Dù
đang đứng ngoài cổng lớn, nhưng cô vẫn nghe được rõ tiếng nói cười xuất phát từ
phía bên trong.
Cô đẩy
cửa bước vào.
“Kĩ
năng đàn của con bé này đúng là ngày càng tiến bộ.”
“Lại
còn ngày càng xinh đẹp. Nếu tôi có đứa con gái như vậy thì nằm mơ cũng hạnh
phúc đến tỉnh mất.”
Tống
Thanh Thanh nghe những lời khen, tâm trạng cũng trở nên rất vui vẻ, cô ta quay
sang mỉm cười cùng các vị phu nhân, lại nhìn thấy nữ sinh bước từng bước đi vào
ngoài cổng.
Cả
người cô ta cứng đờ.
Hai
mắt cô ta mở to, không thể tin được nhìn về phía cửa: “Cô…cô là người hay quỷ?”
Sự
thay đổi đột ngột của cô ta khiến những người xung quanh bị dọa sợ.
“Thanh
Thanh con đang nói gì vậy?” Mẹ Tống cau mày, theo ánh mắt của cô ta nhìn về
phía cửa.
Vẻ mặt
cũng trở nên sững sờ: “Tống Nguyễn?”
Tống
Nguyễn không nói lời nào, nhẹ nhàng đi về hướng Tống Thanh Thanh.
Tống
Thanh Thanh thẫn thờ nhìn cô từng bước từng bước đi tới.
Rõ
ràng cô ta đã tận mắt nhìn thấy Tống Nguyễn tắt thở, cô sao lại có thể trở về rồi?
Tống
Thanh Thanh cảm thấy sởn gai óc, hoảng sợ nhìn người trước mặt.
Tống
Nguyễn cười, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lại hơi dùng sức vuốt ve cổ Tống
Thanh Thanh: “Cô đoán thử xem?”
Ánh
mắt Tống Thanh Thanh càng lộ vẻ kinh hãi.
Cô
ta có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần mình trong nháy mắt.
Dưới
sự hoảng sợ, Tống Thanh Thanh nhìn Tống Nguyễn chẳng khác nào cô là một con quỷ
tới tìm cô ta tính sổ.
Khát
vọng muốn sống khiến cô liều mạng vùng vẫy, bàn tay trên cổ cô ta như nặng cả
ngàn tấn.
Làm
thế nào cũng không thoát ra được!
Cô
so với Tống Thanh Thanh thì cao hơn, lại có thêm đàn dương cầm che khuất. Mẹ Tống
qua một lúc lâu mới cảm thấy có điều không thích hợp.
Bà
ta hét to một tiếng: “Tống Nguyễn, cô đang làm gì thế!”
Tống
Nguyễn giống như không nghe được tiếng mẹ Tống, ghé thấp vào tai Tống Thanh
Thanh nói nhỏ: “Tôi trở về rồi Tống Thanh Thanh, chúng ta từ từ giải quyết nợ nần
với nhau nhé.”
Giọng
nói tuy không lớn nhưng cũng đủ làm người khác cảm thấy rùng rợn.
Khoảnh
khắc Tống Nguyễn buông tay ra, cả người Tống Thanh Thanh như muốn trượt xuống đất.
Sắc
mặt cô ta trắng bệch.
Những
người đang ngồi trong phòng khách đều cảm thấy thời điểm này ở lại cũng không
thích hợp cho lắm, nhanh chóng đứng lên chào tạm biệt.(Ứng dụng TY T)
Trước
khi đi còn lẩm bẩm.
“Đúng
là giả thì vẫn là giả, nhìn hai đứa con gái của Tống gia xem, con gái ruột dù lớn
lên trong khe suối nhưng vẫn xuất sắc hơn so với đứa con gái giả kia.”
“Hừ,
cái ánh mắt vừa rồi của Tống Nguyễn thật dọa người. Cũng là Tống gia rộng lượng,
đổi lại là người khác đã sớm đem cô ta đưa đến cô nhi viện.”
…
Thanh
âm của mấy người đó cũng không thấp, mẹ Tống nghe xong càng thấy bực bội. Đợi bọn
họ đi rồi mới quay sang mắng Tống Nguyễn: “Cô bị điên hay sao? Không phải là đã
đi tìm ba mẹ ruột rồi? Lại còn quay trở về Tống gia làm gì?”
Tống
Nguyễn liền hiểu được, tìm ba mẹ ruột gì chứ? Nguyên chủ còn không biết được
cha mẹ ruột của mình là ai.
Nó
cũng chỉ là cái cớ của Tống Thanh Thanh nhằm che giấu cái chết của nguyên chủ
mà thôi.
Tống
Nguyễn liếc mắt nhìn Tống Thanh Thanh.
Ánh
mắt kia quá mức bình tĩnh, lại thêm đôi mắt tràn ngập huyết quang. Tống Thanh
Thanh vừa đứng dậy đã ngay lập tức trốn sau lưng Diệp Lệ Lệ: “Mẹ, có lẽ vì chị
không tìm được ba mẹ của mình nên mới không vui như vậy. Mẹ đừng mắng chị ấy, để
chị nghỉ ngơi một chút.”
Khi
nói thì cổ họng cô ta vẫn còn cảm thấy đau. Cô ta lúc này đã xác nhận được Tống
Nguyễn là người, chỉ là không biết tại sao cô vẫn có thể sống sót được.
Là
người thì tốt rồi.
Cô
ta có thể giết cô được một lần, đương nhiên cũng có thể làm điều đó lần nữa.
Trong
lòng cô ta tràn đầy tự tin: “Mẹ, chúng ta đi ăn thôi, đừng để Hứa gia phải chờ.”
Diệp
Lệ Lệ vốn dĩ chuẩn bị dạy dỗ Tống Nguyễn, lại nghe tới việc đi ăn, không thèm
nói lời nào mà xách túi bước ra ngoài. Lúc đang đi bỗng nhớ tới người hôm qua gọi
điện cho bà nói là người nhà của Tống Nguyễn.
Nhìn
thấy Tống Nguyễn đang ở đây, sốt ruột khom lưng viết một số di động ném tới
phía cô: “Đây này, gia đình nghèo nàn ở khe suối gọi tìm cô đấy.”
Tống
Nguyễn chỉ nhìn lướt qua dãy số ấy đã có thể ghi nhớ trong đầu.
Ba mẹ
ruột đang muốn tìm nguyên chủ, thế nhưng bây giờ cô còn có việc quan trọng hơn
cần làm.
Tống
Thanh Thanh nhắc đến Hứa gia, cô mới nhớ tới Tống Nguyễn còn có hôn ước.
Cô
không muốn bị trói buộc bởi một cái hôn ước kia, huống hồ cái người Hứa Cảnh
kia còn có mối quan hệ không trong sạch cùng Tống Thanh Thanh
Một
đôi cẩu nam nữ!
Hôm
nay cô liền tác thành cho bọn họ, Tống Nguyễn nhếch miệng cười một cái.
Duỗi
tay chặn mẹ Tống lại: “Con cũng muốn đi.”
Diệp
Lệ Lệ cau mày, chán ghét nhìn qua Tống Nguyễn, bà làm sao lại cảm thấy cô không
như bình thường? Ánh mắt lạnh lùng lúc nãy của cô như đang nhìn một núi xác chết
cùng biển máu vậy.
Diệp
Lệ Lệ lắc đầu, nghĩ thầm vừa rồi chỉ là ảo giác của bà. Một Tống Nguyễn ngu ngơ
như thế làm sao mang ánh mắt ấy được.
“Cô
đi theo làm gì? Không được…”
Bà
chưa nói xong thì tay áo bị một cánh tay gầy yếu kéo xuống: “Mẹ, để chị đi cùng
đi. Chị rất thích anh Hứa Cảnh, vừa hay có thể đứng ở xa nhìn một chút.”
Diệp
Lệ Lệ cau mày: “Người đính ước cùng Hứa Cảnh là chị con, sao có thể là nó.
Thanh Thanh con đừng hồ đồ mà phạm sai lầm.”
Tống
Thanh Thanh tự bấu da thịt mình.
Dù
là Tống gia hay Hứa gia, đều muốn cho cô đính hôn cùng Hứa Cảnh.
Hứa
Cảnh rõ ràng cũng thích cô ta, nhưng ông nội Hứa chỉ nhận Tống Nguyễn làm cháu
dâu, không chịu đổi người.
Ông
nội Hứa có chức vụ cao ở thần bí Chiến Vực, Hứa gia không ai dám đứng lên chống
lại ông.
Tống
Thanh Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng Hứa Cảnh là của cô ta, vậy
mà lại bị đồ chó hoang này cướp đi mất!
Đó
cũng là lý do vì sao Tống Thanh Thanh ra tay tàn nhẫn như vậy với Tống Nguyễn.
Chỉ cần cô chết đi, người cùng Hứa Cảnh kết hôn nhất định sẽ là cô ta.
Nhưng
vì sao Tống Nguyễn lại chưa chết?
Nếu
không chết, cô ta sẽ cho Tống Nguyễn thấy được vị hôn phu của mình thân thiết với
cô ta đến mức nào. Đáy mắt Tống Thanh Thanh xuất hiện một nỗi oán hận.
Diệp
Lệ Lệ chán ghét nhìn Tống Nguyễn từ trên cao xuống: “Nếu Thanh Thanh đã nói vậy
thì cô đi theo xem một chút. Đi theo em gái của cô, đừng có làm mất mặt Tống
gia.”
Tống
Nguyễn không để ý đến Diệp Lệ Lệ, đôi mắt chỉ nhìn về phía Tống Thanh Thanh.