Phía
dưới là những người lãnh đạo đã lớn tuổi.
Cảm
thấy đổ mồ hôi hột.
Thiết
Cao Chiêm đứng dậy, tính tình vốn hung bạo giờ đã không giữ nổi bình tĩnh, chuyện
này là lỗi của học viện Võ Thuật.
"Nhược
Lâm nhất định sẽ bị đuổi học. Về phần Nhược gia, chúng tôi không thể can thiệp
vào bất cứ chuyện gì, chỉ có thể cam đoan với cậu, trong 3 năm tới, người của
Nhược gia sẽ không thể tiến vào học viện Võ Thuật."
Phó
Hoài Bắc trong mắt lạnh lùng không có chút dao động: "Trong 30 năm tới, nếu
là người của Nhược gia cam đoan không thể vào học viện Võ Thuật, bất kể là đi
làm hay học tập."
Xung
quanh ồ lên.
Không
một người nào của Nhược gia có thể vào học viện Võ Thuật trong vòng 30 năm.
Không
thể làm việc cũng như học tập.
Việc
này gần như trực tiếp cắt đứt gốc rễ của Nhược gia.
Chẳng
lẽ đem người của nhà họ Nhược đuổi ra Chiến Vực?
Làm
sao Nhược gia có thể chấp nhận được đây? Tốt xấu gì Nhược gia cũng nổi tiếng
trong danh sách xếp hạng các gia tộc.
Có
người lên tiếng thay cho nhà họ Nhược: "Phó thiếu gia, như vậy không phải
quá tàn nhẫn sao? Bạn học Tống đó đâu có bị thương?"
Phó
Hoài Bắc liếc qua: "Tàn nhẫn, xử lý như vậy là quá từ bi cho Nhược gia rồi.
Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, hôm nay, Nhược gia đừng mong tồn tại ở đại lục
này."(Ứng dụng
TY T)
Có
người thở hổn hển một hơi.
Nhìn
vào người đứng ở giữa.
Phó
Hoài Bắc, người thừa kế xuất sắc nhất của gia tộc bí ẩn Phó gia, được mệnh danh
là "Thần Chết" nơi Chiến Vực!
Anh
có thể ra khỏi Chiến Vực để đến học viện Võ Thuật làm cho mọi người trong Thượng
Hải đều sùng bái, nhưng bởi vì xử phạt, tạc một toà đại mỏ, nếu là người khác
chắc chắn sẽ bị xử tử.
Những
người ở đây không còn lời gì để nói.
Bạch
Tu Viễn đứng dậy: "Cứ làm theo lời nói của Phó thiếu đi. Về sau mỗi lần tiến
hành đánh giá hàng tháng sẽ tăng cường việc kiểm tra học sinh."
Bên
kia.
Tống
Nguyễn trực tiếp lái xe về Tống gia.
Diệp
Thục Tuệ đợi Tống Nguyễn ở ngoài cửa, vẻ mặt bà nôn nóng.
Diệp
Lệ Lệ sai người ngồi bên cạnh chăm sóc sắc đẹp cho bà ta và nói: "Đừng
nhìn nữa, nó căn bản không thể vào nổi học viện Võ thuật, sau này sẽ không có
trường học nào dám nhận nó nữa."
"Con
biết mẹ không muốn nó phải khổ sở, nhưng nó đã được định sẵn là sống tầng chót
của xã hội, làm một con chuột trong cống rãnh."
"Mẹ
nghĩ rằng học viện Võ thuật dễ vào vậy à? Học sinh ở đó đều đến từ khắp lục địa,
xuất thân từ mọi gia đình, không có Tống gia chống lưng, cô ta là học sinh của
học viện Nghệ thuật, có thể vào học viện Võ thuật, mẹ không đủ hiểu biết mới
tin lời nó nói!"
Sự
lo lắng trên khuôn mặt của Diệp Thục Tuệ trở nên nặng nề hơn, bà lão nôn nóng
xoa xoa tay.
Giọng
nói của Diệp Lệ Lệ lớn đến mức Tống Nguyễn ở ngoài cửa đều đã nghe thấy.
Cô sợ
Diệp Thục Tuệ lo lắng nên vội vàng chạy nhanh về phía trước.
"Nguyễn
Nguyễn, thế nào rồi?" Diệp Thúc Tuệ nhìn thấy cô và liền nắm tay cô:
"Cháu không vượt qua kỳ thi cũng không sao, bà sẽ đưa cháu về nông thôn,
tìm trường học."
“Ha
ha.” Diệp Lệ Lệ nằm yêu cầu nhân viên làm móng tay: “Cái này là đánh mắt mèo.”
Sau
khi nói xong, bà ta nói với Diệp Thục Tuệ: "Mẹ thật là hồ đồ. Môi trường
giáo dục ở nông thôn thế nào? Con bé đời này đến được Thượng Hải đã là lớn lắm
rồi."
"Kết
hôn sớm, sinh con, lặp lại số phận chuột cống bẩn thỉu này."
Tống
Nguyễn còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Thúc Tuệ đã nghe không nổi nữa: "Nếu
mẹ là một con chuột, nuôi con lớn lên, chúng ta là chuột bẩn, vậy con là cái
gì?"
Sắc
mặt Diệp Lệ Lệ biến đổi.
Điều
khiến bà ta khó chịu nhất là mọi người nhắc đến xuất thân của bà, sau khi gả
vào nhà họ Tống, Diệp Lệ Lệ nóng lòng muốn xóa sạch quá khứ trước đó.
Ngay
cả Diệp Thục Tuệ cũng tỏ ra khó chịu khi bà ta đề cập đến điều đó, Diệp Lệ Lệ
nói: "Chúng ta không giống nhau."
Diệp
Thục Tuệ tức giận đến toàn thân phát run, Tống Nguyễn nắm lấy tay bà, chậm rãi
an ủi: "Bà ngoại, không sao, cháu được nhận vào học viện Võ Thuật rồi."