Tống
Nguyễn nghĩ nghĩ, nói với Cừu Điềm Điềm: "Thật xin lỗi, hôm khác chị sẽ dẫn
em đi ăn. Anh ấy mua cho chị, nếu chị đưa cho người khác chắc hẳn anh ấy sẽ buồn
lắm."
Cừu
Điềm Điềm mặt đỏ lên: "Cảm ơn chị, quan hệ hai người thật tốt."
Phó
Hoài Bắc nghiêm mặt không nói, vành tai vô cớ đỏ lên.
Anh
biết Tống Nguyễn không có ý gì khác, nhưng trong lòng không khỏi kích động, cho
dù nổ mỏ năng lượng anh cũng chưa bao giờ kích động như vậy.
Cừu
Điềm Điềm cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn ở đây: "Chị ơi, em có
thể xin thông tin liên lạc của chị không?"
Tống
Nguyễn lấy điện thoại di động ra và quét WeChat.
Sau
khi Cừu Điềm Điềm rời đi, Tống Nguyễn nhìn Phó Hoài Bắc: "Lệ Kiêu đâu? Lâu
rồi không gặp tôi sắp quên mất cậu ấy."
Lại
tới Lệ Kiêu.
Phó
Hoài Bắc trong lòng thở dài: "Cậu ta ở phía sau núi, tôi dẫn cô đi
tìm."
Khu
vực của học viện Võ Thuật rõ ràng chiếm diện tích lớn hơn học viện Văn nghệ.
Đi một
hồi lâu, cuối cùng cũng tới chân núi, trong một biệt thự nhỏ, Phó Hoài Bắc đẩy
cửa vào.
Lệ
Kiêu đang ở bên trong tu luyện, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại liền nhìn thấy
Tống Nguyễn, trong đôi mắt lạnh nhạt hiện lên một tia kích động.
Cậu
đứng dậy vội vã đến chỗ Tống Nguyễn.
Tống
Nguyễn nhìn vết sẹo chạy dọc khắp khuôn mặt của Lệ Kiêu vài giây.
Lệ
Kiêu cúi đầu lẩm bẩm nói: "Xấu lắm, đừng nhìn."
“Cậu
muốn xóa đi không?” Đối với Tống Nguyễn mà nói, chỉ cần một cái tinh hạnh cấp
thấp là chữa trị được.
Lệ
Kiêu trong mắt xẹt qua một tia dao động, rất nhanh biến mất, sau đó lắc đầu:
"Tôi không muốn."
Vết
sẹo luôn nhắc cậu nhớ kẻ nào đã hãm hại mình, sớm muộn gì cậu cũng sẽ báo thù.
Nếu
không muốn, Tống Nguyễn cũng sẽ không ép, cắn một miếng bánh ngọt nói:
"Không xấu."
Lệ
Kiêu lập tức ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn cô, tựa hồ như đang hỏi, là thật
sao?
Tống
Nguyễn hiếm khi hiểu được cậu muốn biểu đạt điều gì: "Thật sự cậu không xấu
tí nào. Đôi mắt cậu rất đẹp, mũi cũng đẹp, vết sẹo tô điểm làm cho vẻ ngoài của
cậu thêm phần nổi bật mà thôi."
Trong
lòng Lệ Kiêu nổi lên một trận cuồng phong.
Phó
Hoài Bắc bên cạnh tâm trạng phức tạp, nhìn người bên cạnh, cô có biết lời nói
tùy tiện của mình có thể tạo ra sức mạnh lớn như thế nào không!
Tống
Nguyễn hiển nhiên không biết: "Từ nay về sau tôi sẽ đến học viện Võ Thuật,
cậu muốn làm cái gì?"
Phó
Hoài Bắc ban đầu muốn sắp xếp cho Lệ Kiêu làm việc trong học viện Võ Thuật,
tinh thần chiến đấu và chiến thuật của Lệ Kiêu lúc còn ở Chiến Vực rất đẫm máu
và thù địch, nếu trở thành người bồi dưỡng cho học sinh thì lợi hại biết bao.
Nhưng
nếu như Tống Nguyễn ở học viện Võ Thuật, anh còn đem Lệ Kiêu đưa vào học viện
Võ Thuật.
Gần
quan được ban lộc.
Như
vậy không được.
Lệ
Kiêu không chút do dự: "Tôi đi theo cô."
Tống
Nguyễn lắc đầu: "Tôi không cần ai đi theo, khi đó bởi vì thực lực anh tốt,
nên nhất thời động tâm."
“Nếu
bắt đầu ở Chiến Vực, tại sao cậu không quay trở lại Chiến Vực?” Phó Hoài Bắc
nói: “Chiến Vực rất lớn, lực lượng của Trương Cường ở khu vực phía Tây, những
nơi khác, bất kể cậu muốn đi đâu, tôi đều có thể sắp xếp được."
Trong
đầu Tống Nguyễn hình thành một kế hoạch đơn giản.
"Cậu
đến Chiến Vực, thay tôi phát huy thế lực, một năm sau, tôi nhất định sẽ đến Chiến
Vực."
Tống
Nguyễn kiếp trước đã quen với việc làm chỉ huy, không phải dùng giọng điệu
thương lượng, mà là ra lệnh.
"Được!"
Lệ
Kiêu gật đầu đồng ý.
Tống
Nguyễn lấy điện thoại di động ra: "Thông tin liên lạc của cậu là gì, tôi
lưu lại."
Lệ
Kiêu lấy ra một chiếc điện thoại di động mới mà cậu ấy vừa mua tối qua, sau đó
quét mã QR để thêm thông tin liên lạc của Tống Nguyễn.
Tống
Nguyễn đưa cho cậu một số điện thoại.
"Tôi
đi đây, nếu có việc gì, hãy liên lạc với tôi." Tống Nguyễn đang chuẩn bị rời
đi, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, sai hệ thống tìm kiếm thuốc trong không
gian, bỏ vào trong túi.
Tống
Nguyễn lấy ra: "Cái này cho cậu, muốn vết sẹo trên mặt hết sạch, chỉ cần
bôi cái này trong một tuần là được."
Lệ
Kiêu nhận lấy, đem hộp ngọc nhỏ nắm ở trong lòng bàn tay.
Tống
Nguyễn xoay người vẫy tay rời đi.
Lệ
Kiêu lẳng lặng nhìn bóng vừa rời đi, chờ cô hoàn toàn biến mất.
Anh
nhìn xuống dãy số ở WeChat.
Lưu
từng số vào trong điện thoại.
--
Phó
Hoài Bắc vươn cánh tay ra: "Tôi cũng có một vết sẹo."
Tống
Nguyễn nhìn vết sẹo nhạt trên cánh tay cường tráng của nam nhân, cắn bánh ngọt
nói: "Đây là huân chương của đàn ông!"
Phó
Hoài Bắc: “....”
Quên
đi, anh cùng tiểu tử kia so đo cái gì, tối đêm nay anh sẽ phái người đưa Lệ
Kiêu đi Chiến Vực.
Sau
cuộc thi, Tống Nguyễn đi theo Phó Hoài Bắc làm thủ tục nhập học.
Giáo
viên xử lý yêu cầu cô quét mã QR để điền thông tin, sau khi mọi việc xong xuôi,
giáo viên đưa cho cô một tấm thẻ: "Đây là ký túc xá được phân công, ngày
mai sau khi cô đến báo cáo, trước một tháng sẽ buộc phải huấn luyện ở trong trường."
Tống
Nguyễn gật gật đầu, lúc ra ngoài vừa vặn gặp một nhóm người đến nhập học thông
tin.
Nhìn
thấy Tống Nguyễn, Cừu Điềm Điềm nói: "Chị ơi, nhờ có chị mà thầy Bạch đã để
tất cả những người thắng trong cuộc khiêu chiến vào. Đây là điều trước nay chưa
từng có."
Tần
Mời Nguyệt liếc nhìn Tống Nguyễn, vẫn không tin: "Cừu Điềm Điềm, đừng hạ
thấp mình và nâng cao uy thế của người khác, đó rõ ràng là vì chúng ta có thực
lực."
Cừu
Điềm Điềm nhích xa Tần Mời Nguyệt hơn một chút: "Do cậu không giành chiến
thắng trong học viện Võ Thuật, hoặc cậu không có được sự ưu ái của chị Tống
Nguyễn?"
Hai
nam sinh khác cũng nói: "Bạn Tống Nguyễn, lần này nhờ có cậu, kỳ thực giám
khảo lần này là thầy Bạch, chúng tôi không ngờ có thể vào học viện Võ Thuật,
chúng tôi đến đây chỉ là để thử sức và tích lũy kinh nghiệm."
Thấy
những người khác đều bàn luận sôi nổi, Tần Mời Nguyệt vẻ mặt khó chịu nói không
nên lời.
Tống
Nguyễn hướng những người này khẽ gật đầu: "Không liên quan gì đến tôi, là
vận khí cùng thực lực của các bạn tốt."
Nói
xong, cô cùng Phó Hoài Bắc rời khỏi phòng.
Hai
nam sinh nhìn cô rời đi, không khỏi thở dài: "Cô ấy thoạt nhìn rất lợi hại,
tính tình hơi nóng nảy, nhưng thật ra lại rất dễ gần."
"Đúng
vậy, chị ấy rất tốt, chị ấy còn nói muốn đãi tôi một cái bánh ngọt thiên nga trắng."
Cừu Điềm Điềm sùng bái nói: "Anh trai tôi còn ở Chiến Vực, khi trở về, tôi
phải giới thiệu chị ấy với anh trai tôi."
Tần
Mời Nguyệt hừ lạnh: "Anh Cừu không nông cạn như cô, anh ấy sẽ không phát
sinh quan hệ yêu đương với Tống Nguyễn."
Tống
Nguyễn không biết phía sau đang thảo luận cái gì, cô một đường đi tới cổng học
viện Võ Thuật: "Tôi phải về nhà báo tin cho bà ngoại, bà nhất định sẽ rất
vui."
“Được.”
Phó Hoài Bắc tiễn cô lên xe, nhìn cô lái xe đi, sau đó thu hồi nụ cười trên mặt.
Trở
lại học viện Võ Thuật.
Ném
cốt đao lên bàn, anh nhìn những người lãnh đạo học viện Võ Thuật: "Cô ấy
không quan tâm, nhưng không có nghĩa là tôi không quan tâm. Các người chuẩn bị
xử lý Nhược Lâm như thế nào?"
Khoảnh
khắc Nhược Lâm rút đao đâm Tống Nguyễn, Phó Hoài Bắc cảm thấy như mình sắp phát
điên.