Khóe
miệng mọi người giật giật.
Thiết
Cao Chiêm vỗ vỗ đầu: "Phía dưới chiến khí sẽ đả thương đến cây cỏ xung
quanh, so sánh với bên trên, sẽ không đả thương viên đá của cô."
Tống
Nguyễn cau mày.
Hệ
thống nói: "Không có việc gì, bên trong sẽ không bị tổn thương. Ký chủ mặt
trên đối chiếu, nhân tiện tôi có thể kiểm tra tình trạng của nó."
Hừ,
nếu hệ thống đã nói vậy, Tống Nguyễn bèn nhìn về phía 49 người còn lại: "Từng
người đi lên, hay là cùng nhau đi lên?"
"Kiêu
ngạo!"
Nam
sinh cầm đầu cau mày: "Cô cho rằng nếu đánh bại Nhược Lâm, thì có thể đánh
bại tất cả chúng tôi sao?"
Tống
Nguyễn nghiêm túc gật đầu: "Tôi thật sự có thể đánh bại tất cả các người."
Nam
sinh tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, nhìn các bạn học ở phía sau: "Cùng
nhau lên!"
Mọi
người lao về phía trước.
Một
đám người vây Tống Nguyên vào giữa.
"Cô
đã bị chúng tôi bao vây, hiện tại nếu cô xin tha, chúng tôi còn có thể ra tay
nhẹ nhàng."
Tống
Nguyễn cười nhẹ một tiếng.
Bị
bao vây.
Cô
nhàn nhạt phun ra một câu: "Rõ ràng là các người bị tôi bao vây."
Chỉ trong
nháy mắt.
Một
sự cưỡng chế tinh thần mạnh mẽ đã được giải phóng.
Những
người xung quanh Tống Nguyễn đều cảm thấy toàn thân chìm xuống, nhìn nữ sinh ở
giữa, bọn họ không khỏi muốn hành lễ.
Ngay
lúc này.
Mọi
người đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn!
"Đi
lên!"
Họ
cùng nhau tấn công về phía Tống Nguyễn, khoảng cách tuy chỉ vài bước nhưng dường
như xa hàng nghìn cây số.
Bàn
chân tựa như có tảng đá đè nặng lên.
"Mẹ,
mẹ."
Trong
đầu Tống Nguyễn chấn động, tinh thần lực phóng thích ra uy áp đột nhiên thu lại.
Những
người xung quanh bỗng cảm thấy nhẹ cả người.
“Cô
đi chết đi!” Vừa nói, họ đồng loạt thi triển các loại chiêu thức, tấn công Tống
Nguyễn.
Trong
khi đó, Tống Nguyễn, người vừa rồi vẫn còn thất thần, bây giờ đã nhanh nhẹn như
một cái bóng.
Bay
nhanh xuyên qua đám đông.
Chỉ
mất một vài phút.
Có
49 học sinh trên khán đài.
Nhưng
không còn một ai có thể đánh, tất cả đều nằm trên phiến đá.
Yên
tĩnh.
Sự
im lặng chết chóc.
Những
người đã xem cảnh này ngày hôm nay, nhiều năm sau, sẽ không bao giờ quên rằng
có một người lợi hại đến mức làm người khác kinh ngạc như vậy xuất hiện tại Ma
thành.
Tần
Mời Nguyệt sửng sốt.
Tốc
độ Tống Nguyễn cực nhanh, cô ấy là chiến giả, căn bản nhìn không ra Tống Nguyễn
đã làm cái gì.
Chỉ
trong một cái chớp mắt.
Những
đàn anh, đàn chị kia đã nằm trên đất rồi.
Cùng
lúc đó, Phàn Đông và Hoàng Minh Xuyên cũng thất thần, sắc mặt tái nhợt, trong
giây lát, Hoàng Minh Xuyên nghĩ đến cảm giác sợ hãi khi quỳ xuống dưới chân Tống
Nguyễn.
Phàn
Đông thầm đưa ra quyết định trong lòng.
Học
sinh tên Tống Nguyễn này không thể đụng được!
Chẳng
những không thể chọc được, còn sợ từ nay về sau phải cung phụng.
Khi
trở về, ông sẽ nhờ người trao thưởng cho Tống Nguyễn.
Muốn
loại giải thưởng nào?
Giải
thưởng học sinh xuất sắc?
Những
gì mọi người trong khán đài đang nghĩ không nằm trong phạm vi tham khảo của Tống
Nguyễn, cô ấy ngồi xổm xuống, dường như đang kiểm tra cơ thể của các bạn cùng lớp,
nhưng thực tế, cô ấy đã âm thầm giải phóng một chút tinh thần lực.
"Mẹ,
mẹ."
Giọng
nói nhỏ lại vang lên trong đầu cô, lần này Tống Nguyễn không rút tinh thần lực
như trước nữa.
Thay
vào đó, ý thức hỏi: "Ai đó?"
"Mẹ!"
Vẫn
là giọng nói nhỏ như cũ đáp ứng nàng.
Tống
Nguyễn thu hồi tinh thần lực, đứng lên, nhìn về hướng Bạch Tu Viễn cùng Thiết
Cao Chiêm: "Tôi có thể nhập học vào học viện Võ Thuật sao?"
Bạch
Tu Viễn nhìn Tống Nguyễn với ánh mắt thương xót, khẽ nhăn mày.
Hệ
thống nhổ mái tóc ngu ngốc của nó nói: "Thân thể của anh ta đã bị trọng
thương, bây giờ không khác gì phế nhân."
"Bọn
họ đều nói thầy tính tình quái dị, cho dù những học sinh có đánh thắng, thầy
cũng không cho tiến vào học viện Võ Thuật." Tống Nguyễn tiến lên một bước:
"Em muốn cùng thầy so tài, nếu như em thắng, em sẽ nhập học học viện Võ
Thuật, nhưng bây giờ nhìn tình trạng của thầy, như vậy chính là em đang ức hiếp
người."
Con
ngươi của Bạch Tu Viễn run lên.
Thiết
Cao Chiêm trừng to đôi mắt: "Tiểu nha đầu, cô đang nói bậy cái gì đó! Mau
xuống đi."
Tống
Nguyễn không nhúc nhích: "Cho em nhập học Võ viện, em đưa thầy trở lại đỉnh
phong."
Trong
đôi mắt vẫn luôn từ bi ấy, khi nghe thấy mấy chữ "trở lại đỉnh phong"
một tia kích động mãnh liệt chợt xẹt qua.
Búa ở
bên tay.
Cuộn
tay thành nắm đấm.
Bạch
Tu Viễn nhắm mắt lại, anh đã sống người không ra người, quỷ không ra quỷ nhiều
năm như vậy, anh đã vô số lần nghĩ rằng chết trên Chiến Vực cũng tốt, tại sao
anh phải sống trong thế giới không có trật tự và không cân bằng này.
Có lẽ
chỉ chờ ngày hôm nay.
Có
người nói với anh.
Tôi
sẽ đưa anh trở lại đỉnh phong!
Khi
anh lần nữa mở mắt ra, ánh mắt của Bạch Tu Viễn trong trẻo: "Cô đã thông
qua đánh giá của học viện Võ thuật, Nhược Lâm sẽ bị trục xuất, còn lại những
người khác, trên trời có trời, trên người còn có người, bọn họ cần cố gắng rèn
luyện.”(Ứng dụng
TY T)
Nếu
không, một ngày nào đó, bọn họ đến Chiến Vực, sẽ phải chết.
Những
người trên đài vẻ mặt hổ thẹn.
Tống
Nguyễn liếc nhìn các học sinh vẫn còn ở trên khán đài: “Mau xuống đi.” Đừng giẫm
lên hòn đá của cô.
Không
biết sinh vật sống gọi cô là mẹ rốt cuộc là cái gì.
Nếu
đó là một con quái vật nhỏ, cô sẽ không nhận nó.
Những
người trên đài chạy tán loạn như chim thú.
Tống
Nguyễn cũng quay đầu bước xuống đài, chàng trai cao lớn đứng ở đầu hàng ánh mắt
thưởng thức nhìn cô, thấy cô quay đầu lại.
Cầm
hộp quà tinh xảo trên tay, anh lắc lắc: “Có muốn ăn bánh ngọt không?”
Tống
Nguyễn vừa nhìn thấy bánh ngọt liền nhảy xuống đài, "Mua lúc nào, sao lại
không thấy?"
"Tôi
gọi đồ mang đi, giao đến cổng trường."
Tiêu
Phùng Thanh vội vàng tiến lên: "Là tôi đi lấy bánh ngọt."
“Cám
ơn.” Tống Nguyễn cười tủm tỉm mở hộp bánh ngọt.
Tiêu
Phùng Thanh nhìn cô, Tống Nguyễn không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi trên đài, dần
dần nhận ra niềm vui của Phó Hoài Bắc khi đưa đồ ăn.
Cả
hai đều không nhận ra rằng Phó Hoài Bắc đứng bên cạnh đang đen mặt.
"Tiêu
Phùng Thanh, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
Nhiệm
vụ? Nhiệm vụ gì?
Không
phải anh ta đang nghỉ phép hàng năm sao?
Tiêu
Phùng Thanh nghĩ nghĩ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt đen của Phó
Hoài Bắc, lập tức nhận ra: "Còn chưa, tôi đi làm liền, tạm biệt bạn học Tống."
Tống
Nguyễn ăn từng miếng nhỏ, đồ ngọt khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn, híp mắt
nói: "Tạm biệt."
"Chị,
chị thật lợi hại!" Cừu Điềm Điềm thoát khỏi sự kìm kẹp của Tần Mời Nguyệt,
phấn khích chạy đến chỗ Tống Nguyễn: "Chị thật lợi hại, chị đứng đó như một
nữ vương, em không thể nào không tuân mệnh chị được."
Tiêu
Phùng Thanh vừa đi, một tiểu loli khác đã đến.
Phó
Hoài Bắc cau mày, cái gì vậy, một cô gái lại gần Tống Nguyễn như vậy làm gì?
Lặng
lẽ kéo Tống Nguyễn lại gần mình.
Tống
Nguyễn vô cùng ấn tượng với tiểu loli có vô số lời yêu thương dành cho cô, liền
nhìn về phía cô gái nhỏ gật đầu.
Cừu
Điềm Điềm nhìn thấy rõ ràng chiếc bánh nhỏ trong tay Tống Nguyễn, suýt chút nữa
chảy nước miếng, đó là một con thiên nga trắng! Là chiếc bánh đắt nhất.
Một
chiếc bánh ngọt nhỏ mà có giá gần 300 vạn.
Cô ấy
ăn không nổi.
Nhân
viên bán bánh cũng rất đẹp trai.
Ánh
mắt của cô rõ ràng đến mức Tống Nguyễn không nhịn được hỏi: "Em muốn ăn
không?"
Cừu
Điềm Điềm xấu hổ liếm nước miếng.
Tống
Nguyễn nhìn Phó Hoài Bắc, anh mua cái bánh này cho cô, nếu bây giờ đưa cho người
khác anh ấy sẽ không vui.
Nhìn
lại tiểu loli đang chảy nước dãi.