Tiêu
Phùng Thanh cũng sửng sốt, trong lòng chửi thầm.
Mẹ
kiếp, học sinh của học viện Võ Thuật sao có thể có thứ như vậy!
Khoảnh
khắc cốt đao được lấy ra, Tống Nguyễn đã cảm nhận được sức mạnh to lớn ẩn chứa
trong lưỡi đao, kiếp trước tránh một đao chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng
thân thể của nguyên chủ về thể chất kém xa với cô.
Bây
giờ muốn trốn đã muộn, Tống Nguyễn lựa chọn đón nhận.
Trong
đầu cô ra lệnh cho hệ thống: "Hệ thống mau bảo hộ."
Một
lớp hào quang bao phủ trước ngực và lưng cô với tốc độ ánh sáng.
Khi
Nhược Lâm nhìn thấy Tống Nguyễn không trốn tránh, nụ cười trên khuôn mặt cô ta
càng sâu hơn.
Những
người trong khán đài cũng bị sốc.
Thiết
Cao Chiêm cau mày, tiểu đồ đệ mà ông ta vừa coi trọng, sẽ không chết ở đây chứ?
Bây
giờ, bất kể ai muốn nhúng tay vào, đều đã quá muộn.
Cốt
đao không chút ngăn trở đâm thẳng vào ngực Tống Nguyễn, Nhược Lâm khóe miệng nhếch
lên một nụ cười: "Cô chết chắc!"
"Phanh."
Khi
cốt dao chạm vào quần áo, nó phát ra một tiếng động lớn.
Ngay
lập tức, miệng của Nhược Lâm tê dại và phun máu ra.
Cốt
dao rơi xuống đất, tay của Tống Nguyễn cũng nắm chắc lấy yết hầu của Nhược Lâm,
hai chân của cô ta cách mặt đất, sắc mặt lập tức hóa xanh tím bất thường.
Tống
Nguyễn liếc mắt nhìn mọi người: "Xin hỏi ở trên đài này có thể giết người
sao?"
Phó
Hoài Bắc đã bước lên sân khấu, trực tiếp đoạt lấy Nhược Lâm từ tay Tống Nguyễn,
vẻ mặt lạnh lùng ném cô ta xuống khán đài, cúi người nhặt lấy cốt đao.
“Thứ
này bị cấm, làm sao cô ta lại có?” Dưới khán đài thầy cô không biết thân phận của
cô ta.
Nhìn
xung quanh về phía Bạch Tu Viễn và Thiết Cao Chiêm.
Thiết
Cao Chiêm tính tình không tốt: "Hẳn là gia đình cô ta đưa cho nhằm phòng
thân. Thật không nghĩ tới lại dùng trên người học sinh."
Thiết
Cao Chiêm rất tức giận: "Tôi hiểu rồi, Nhược Lâm này cần phải bị
đánh!"
Nhược
Lâm tức giận nằm trên sàn, cô ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Rõ
ràng là cốt đao đã đâm vào cơ thể của Tống Nguyễn.
Tại
sao cô lại không chết, thậm chí, một sợi tóc cũng không rơi!
“Trên
khán đài không thể giết người.” Bạch Tu Viễn mặc áo trắng đứng lên, dùng ánh mắt
thương xót nhìn Tống Nguyễn: “Cô ta sử dụng đồ vật bị cấm, nhà trường sẽ đưa ra
hình phạt nghiêm khắc nhất, đồng thời, hình phạt này sẽ ảnh hưởng đến gia đình
cô ta."
Tống
Nguyễn đã sớm đoán trước được rằng không được phép giết người, nhìn chằm chằm
vào thầy Bạch: "Nếu như tôi không có đồ vật bảo hộ, hiện tại đã chết, chuyện
này có liên quan đến việc học viện kiểm tra không nghiêm khắc. Tôi cần được bồi
thường."
Cô
thấy quá mức hợp tình hợp lý.
Những
người xung quanh cô ngày trước đã bị khiếp sợ, hiện tại, nỗi khiếp sợ ấy đều đã
lãng quên.
Có vẻ
như người làm người khác kinh diễm trên khán đài đưa ra bất kỳ điều kiện nào hợp
lý.
Bạch
Tu Viễn mỉm cười, khóe miệng chỉ hơi nâng lên, trong nháy mắt liền biến mất.
Thiết
Cao Chiêm ở bên cạnh thấy thế liền phấn khích như thể phát hiện ra một đại lục
mới: "Lão Bạch, thế nhưng lại cười!"
Bạch
Tu Nguyên nhíu mày: "Đừng gọi tôi là lão nhân."
Nói
xong nhìn về phía Tống Nguyễn: "Cô muốn bồi thường cái gì?"
Tống
Nguyễn chỉ chỉ dưới chân khán đài : "Tôi muốn hòn đá này."
Cái
này so với tiền bồi thường của Tống Nguyễn còn làm cho người khác khiếp sợ hơn,
trong học viện Võ không có 500 khối loại đá này, mà là 300 khối, muốn loại đá
này để làm gì?
Thiết
Cao Chiêm nghe được cô muốn cái này, liền thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự sợ Tống
Nguyễn sẽ mở miệng đòi thứ khác liền xua tay: "Cô xác định muốn cái này?
Nói trước, tôi đưa đá cho cô, chuyện này coi như chấm dứt, cô cũng có thể nghĩ
lại, muốn đồ vật gì giá trị hơn."
Hệ
thống nói có sinh vật sống ở đây, cô mới cảm thấy hứng thú bằng không thì rất
nhàm chán.
"Không
đổi, chính là cái này."
Bạch
Tu Viễn gật đầu: "Vậy viên đá kia sẽ đưa cho cô, về phần Nhược Lâm sẽ giao
cho học viện xử lý."
Viên
đá vừa cầm trong tay, Tống Nguyễn liền nhìn về phía trên đài còn có 49 người:
"Hòn đá hiện tại là của tôi, chúng ta đi xuống."