Cuộc kiểm tra được tiến hành.
Cấp bậc từ đỏ, cam, vàng, lục đều thỉnh
thoảng xuất hiện, nhưng cấp bậc màu lam, ngoài Tần Mời Nguyệt ra, không ai được
kiểm tra ra.
Tần Mời Nguyệt rất đắc ý.
Khi đến lượt Tống Nguyễn kiểm tra, Tần
Mời Nguyệt cười khẩy: "Cấp bậc màu lam đã là cấp độ cao nhất hiện nay, từ
lâu đã không xuất hiện người cấp độ tím ở Học viện Võ thuật này, cô không thể
là thiên tài đó đâu.”
Công cụ kiểm tra là một thiết bị điện
tử, chỉ cần đặt bàn tay lên trên, nó sẽ tự động phân tích và xác định cấp bậc
tương ứng của người kiểm tra.
"Để tay lên.”
Tống Nguyễn ngoan ngoãn để tay lên.
Im lặng.
Máy không phát ra tiếng động nào.
Sau vài giây, giám thị kiểm tra nhăn
mày, làm sao lại không phản ứng?
Tần Mời Nguyệt cười: “Đây là người
thường, cô ta căn bản không thể tu luyện chiến khí.”
Hệ thống ngồi bắt chéo chân, vẻ mặt
cười xấu xa: “Ký chủ, cô giúp ta bổ cái tảng đá kia ra, ta cho cô nâng cấp thân
thể của nguyên chủ này, tiếp nhận nhiệm vụ không?”
Hóa ra là do ghi thù mà.
Tống Nguyễn bất đắc dĩ: “Tiếp nhận.”
Tần Mời Nguyệt không biết Tống Nguyễn
đang cùng hệ thống nói chuyện, thấy vẻ mặt cô không biểu cảm, còn tưởng rằng cô
sợ, khinh thường nói. “Cô mau buông tay ra đi, chạm vào cũng chẳng có tác dụng,
đừng lãng phí thời gian của mọi người.”
Cô ngay từ lần đầu nhìn thấy Tống
Nguyễn đã không thích, người phụ nữ này tại sao dáng vẻ lại xinh đẹp hơn cô.
Bất quá đẹp cũng vô dụng thôi.
Ở học viện Võ thuật này, tại đây đều
dùng năng lực để nói chuyện, mặt đẹp chỉ đều vô dụng ở chỗ này.
Một người bình thường, ngay cả học viện
cũng không vào nổi.
Giám thị kiểm tra cũng cau mày, đây
là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy: "Học sinh, đặt tay lên trước,
thử lại lần nữa."
Tống Nguyễn nghe lời đặt tay lên.
Giám thị kiểm tra lại máy móc.
Tần Mời Nguyệt lại mở miệng: “Cô ơi,
đừng lãng phí thời gian nữa, bạn học sinh này không có chút năng lực nào, em có
thể cảm nhận được, bạn ấy chưa bao giờ tu luyện."
Giám thị kiểm tra nhăn mày, cô ấy
cũng không kỳ vọng gì, nhưng vì người đã đến rồi, thì kiểm tra cũng không mất
gì: "Hãy thử lại lần nữa."
Tống Nguyễn một lần nữa đặt tay lên.
Tần Mời Nguyệt vẻ mặt khinh thường:
“Thử một trăm lần cũng vô dụng.”
Một giây tiếp theo, trong mắt cô tràn
ngập vẻ kinh sợ, ánh mắt của những người xung quanh phòng kiểm tra dần mở to, đột
nhiên có người hét lên.
“Màu lam!”
“Vãi chưởng! Lại là màu lam? Thiên
phú rất mạnh.”
"Có vẻ như còn đang thay đổi! Đã
biến thành tím!"
“Tím tím tím…… Màu tím.”
Mọi người đều tĩnh lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều tập trung vào Tống
Nguyễn và thiết bị. Trên màn hình điện tử, các giá trị khác nhau đang đập liên
hồi, màu tím kỳ dị không ngừng biến hóa.
Di chuyển, di chuyển, từ từ thay đổi.
“Tôi sao cảm thấy nó biến thành màu
đen… Có phải tôi đang hoa mắt không?”
“Tôi cũng cảm thấy thế.”
Ngay cả giám thị kiểm tra cũng mở to
mắt khi nhìn thấy màu đen.
Làm thế nào có thể?!
Đồng thời người cả kinh còn có Tần Mời
Nguyệt, không có khả năng, vừa mới nãy cô ta vẫn là người bình thường, sao bỗng
nhiên trở thành thiên phú?
“Cô ta gian lận!”
Tần Mời Nguyệt rống lên một tiếng.
Đáng tiếc không có kẻ nào để ý tới
cô, toàn bộ khung cảnh đều rất yên tĩnh, loại máy móc này, căn bản không có
cách nào để gian lận.
“Màu đen, hoàn toàn biến thành màu
đen!”
Màu đen dày đặc như mực, cực kì kì dị.
“Cao hơn cấp bậc tím, còn có cấp bậc
đen sao?”
Trong lòng mọi người đều hoài nghi, bọn
họ cũng không biết, từ lúc tu luyện chiến khí, bọn họ nghe qua cấp bậc tối cao
nhất là màu tím.
Giám thị kiểm tra gấp gáp gọi điện
thoại: "Thầy Tiêu, phần kiểm tra tài năng thí sinh, có một người đã từ màu
tím chuyển thành màu đen."
Cô vừa dứt lời, lại nghe được vài tiếng
kinh ngạc.
“Lại thay đổi!”
Người giám thị quay lại, màn hình điện
tử hiển thị, một vệt vàng bất ngờ xuất hiện từ màu đen, dần dần, chất vàng kim
nuốt chửng toàn bộ màu đen.
Màn hình điện tử hiển thị một khối
vàng lấp lánh như vàng ròng.
Như mặt trời giữa buổi trưa, đặc biệt
chói mắt, chỉ cần một hình ảnh do giám định cấp bậc tạo ra cũng có thể khiến
người ta cảm nhận được uy thế hùng vĩ, uy thế này khiến người ta không dám nhìn
thẳng vào.
Ngay cả người nhiều năm lăn lộn ở chiến
trường như Tiêu Phùng Thanh cũng không nhịn được mà mở to mắt: “Vàng kim! Xem
ra rất lợi hại!”
“Xì xì !” Máy móc phát ra âm thanh
chói tai.
Đèn đỏ nhấp nháy khẩn cấp.
Tần Mời Nguyệt phản ứng lại: “Cô ơi,
có phải máy bị hỏng rồi đúng không? Kiểm tra xảy ra vấn đề?”
Ngay cả giám thị kiểm tra cũng kích động,
cô ấy đã làm việc ở trường nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy một người có tiềm
năng vượt qua giới hạn của máy móc!
Cô nhìn Tống Nguyễn với ánh mắt nóng
như lửa.
Đây là thiên tài trong thiên tài !
Tần Mời Nguyệt trong lòng nôn nóng,
thầm nghĩ nhất định máy này hỏng rồi, sao có thể là màu vàng kim, chẳng phải cô
giáo đã nói, cấp bậc tối cao là màu tím, vàng kim không có khả năng cao hơn
thiên phú của cô!
Tần Mời Nguyệt kêu lên: “Cô ơi, cô
nói gì đi ạ?”
Giám thị kiểm tra còn chưa kịp trả lời,
toàn bộ sân đều xôn xao giống như tiếng chuông vang lên.
“Máy không bị hỏng, nhưng tài năng của
cô ấy quá mạnh, vượt quá giá trị cao nhất mà máy có thể giám sát."
Lời nói của Thiết Cao Chiêm vừa cất
lên.
Cả quảng trường trở nên yên tĩnh,
tĩnh lặng như chết.
Sau sự im lặng, một bóng đen bao trùm
tâm trí mọi người, họ nhìn cô gái đứng ở trung tâm, mặc quần tây đen, áo phông
rộng màu đen, buộc tóc đuôi ngựa cao, vầng trán trắng nõn và đường nét khuôn mặt
thanh tú.
Thực sự có người đẹp hơn họ, thiên
phú cũng mạnh hơn họ!
Thiết Cao Chiêm nhìn thấy cuộc kiểm
tra đo lường ra kết quả của Tống Nguyễn, trầm ngâm suy nghĩ nói: “Có lẽ em thật
sự có thể thay đổi ý tưởng lão Bạch, phá lệ cho em tuyển thẳng vào học viện Võ
thuật.”
Ông nói xong, như thể không để ý sự
hiện diện có mặt của những thí sinh ở đây.
Trong phút chốc, tất cả ánh mắt nhìn
Tống Nguyễn với các loại cảm xúc như hâm mộ, đố kỵ, sùng bái, chán ghét đều có.
“Chị gái, chị thật lợi hại!” Người đầu
tiên mở lời với Tống Nguyễn là cô gái nhỏ đang vỗ tay, vẻ mặt hào hứng: “Em vốn
dĩ cho rằng trên thế giới này, người lợi hại nhất chính là anh trai em, không
nghĩ tới còn có người lợi hại hơn anh ấy.”
Cô bé tựa như quen biết từ trước bước
tới trước mặt Tống Nguyễn, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh: "Từ giờ trở đi, người
mà em ngưỡng mộ không còn là anh trai em nữa, mà là chị."
Tống Nguyễn cười với cô ấy, sau đó
nói với thầy Thiết: "Em nhất định là trường hợp ngoại lệ đó."
“Đừng quá ngạo mạn, thầy Bạch tính
tình rất quái lạ, đừng tưởng rằng em lợi hại là được. Nói không chừng lão già cổ
quái kia nghĩ rằng em quá mạnh, không hợp với mắt ông ta, không cho em
vào."
Tống Nguyễn nghĩ về mình từng đọc
trong một bài viết khoa học phổ thông về "Ấn tượng đầu tiên", đây là
một vấn đề huyền học, thật sự không thể nói chắc được.
Tống Nguyễn không nói lời nào.
Thiết Cao Chiêm cuối cùng cũng nhìn
thấy bộ dạng khuất phục của cô, trong lòng ông vội nghĩ, nếu lão Bạch quái đản
kia không chấp nhận, ông sẽ ngay lập tức nhận nữ sinh này làm đồ đệ của mình.
Nghĩ vậy trong lòng ông vui mừng như
nở hoa, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.
Phó Hoài Bắc tiến lên, đưa nửa cốc
trà sữa còn lại cho cô: “Đừng sợ, thầy Bạch không đáng sợ như vậy đâu.”
Tống Nguyễn nhận lấy trà sữa, uống một
ngụm, nhai trân châu: “Tôi không sợ, tôi chỉ đang nghĩ, nếu thầy Bạch không đồng
ý, liệu tôi có thể đánh nhau với ông ấy một trận không, nếu tôi thắng thì để
tôi được nhập học, còn thua, tôi không thể nào thua được."