Tống Nguyễn ngẩn ra, đôi mắt to tròn hiện ra chút mê mang:
“Cũng tốt, anh ấy cứu con, cũng giúp con rất nhiều.”
Quan trọng nhất là anh còn mời cô đi ăn tối.
Diệp Thục Tuệ vui mừng gật đầu: “Vậy bà yên tâm rồi, cho dù
bà không còn trên đời nữa, cũng sẽ có người chăm sóc con.”
Tống Nguyễn nghe xong, cảm giác hơi kỳ quái.
Có phải bà ngoại đang hiểu lầm cái gì đó hay không?
“Thằng bé là một người tốt, con nên quan tâm cậu ta một
chút, hai đứa đều chăm sóc lẫn nhau, con hiểu không Nguyễn Nguyễn?”
Tuy Tống Nguyễn cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô không muốn làm
Diệp Thục Tuệ thất vọng nên gật gật đầu: “Con biết rồi.”
Sau khi ăn cơm tối xong, Tống Nguyễn nằm trên giường, đột
nhiên nhớ tới bản thân quên đi gặp Lệ Kiêu.
Thôi đi, ngày mai rồi tính.
Lại nghĩ đến những lời của Diệp Thục Tuệ, cô lục tìm phương
thức liên hệ của Phó Hoài Bắc để lại, bấm số.
Điện thoại reo lên một hồi chuông.
Không có người nghe máy.
Tống Nguyễn quyết định đi ngủ, sáng sớm bị hệ thống đánh
thức.
“Đừng ngủ nữa! Hôm nay cô có muốn thi đấu không!”
Tống Nguyễn cố gắng bò dậy, rửa mặt rồi đi xuống lầu, không
nghĩ rằng Diệp Lệ Lệ và Tống Trung Hâm đã trở về.
Tống Thanh Thanh rất hào hứng: “Ba, mẹ, hôm nay chị gái sẽ
đến thi đấu ở học viện Võ Thuật.”
Diệp Lệ Lệ khinh thường nhìn Tống Nguyễn: “Chỉ mình nó? Muốn
vào học viện Võ Thuật? Với cái thành tích kia của nó, chỉ sợ ngôi trường thấp
kém nhất cũng không thể vào được.”
Sắc mặt Tống Trung Hâm cũng không tốt, nhưng ông ta quan tâm
đến Trương gia nhiều hơn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống
Nguyễn: “Con có biết chuyện của Trương gia không?”
Tống Nguyễn không trả lời, tiếp tục ăn cơm.
Cô hoàn toàn không thèm để ý đến Tống gia, tiện tay rót một
cốc nước, để hệ thống bí mật cải tiến dung dịch, đưa cho Diệp Thục Tuệ: “Bà
ngoại, buổi sáng nên uống một cốc nước.”
Diệp Thục Tuệ nhận lấy.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Tống Trung Hâm đỏ bừng như muốn nổi
nóng nhưng lại nghĩ đến người đàn ông hơn tướng quân Tiêu hai cấp bậc, lại kìm
nén lời muốn nói. (Ứng dụng TY T)
Tống Nguyễn nhìn bà ngoại uống nước, rất nhanh đã ăn no, cô
đứng dậy rời đi.
Hôm nay, cửa sau học viện Võ Thuật đã mở.
Năm mươi người cuối cùng của mỗi lớp đang đứng xếp hàng.
Ngay cả khi đếm ngược, một trăm năm mươi chiến binh đứng đó,
khí thế bức người.
Nhiều người đến thách đấu chưa từng gặp nhiều chiến binh như
vậy trong đời.
Bắp chân đã sợ hãi run rẩy.
Tống Nguyễn bình tĩnh đứng trong đám người, uống sữa đậu
nành vừa mua ở cổng trường, phong cách rất khác người thường.
“Cô không sợ à?” Cô gái bên cạnh khẽ thì thầm vào tai cô.
Tống Nguyễn gật đầu: “Không có gì phải sợ, đều là người
thôi.”
Có người kéo tay cô gái nhỏ: “Cô ấy chỉ là người bình
thường, chắc tới đây xem trò vui thôi. Trên người cũng không có chiến khí, cô
hỏi cô ấy làm gì.”
Cô gái nhỏ nhìn kỹ Tống Nguyễn, quả thực không cảm nhận được
dấu vết tu luyện, thè lưỡi: “Thực sự xin lỗi cô.”
Tống Nguyễn không thèm để ý, vừa uống xong cốc sữa đậu nành
thì một cốc trà sữa xuất hiện trước mặt.
Tống Nguyễn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt,
trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”
Cả đêm không ngủ, cả người Phó Hoài Bắc đều rất mệt mỏi
nhưng khi nhìn thấy Tống Nguyễn, cảm giác đó lập tức biến mất: “Tôi vừa mới đến
trường, muốn xem em thi đấu, uống trà sữa không?”
Tống Nguyễn khẽ liếm môi, theo thông tin cô đọc được trên
mạng.
Thứ này uống khá ngon, người dân ở đây đều thích uống loại
này.
“Uống.”
Phó Hoài Bắc cắm ống hút theo thói quen, đưa cho Tống
Nguyễn: “Uống đi rồi chuẩn bị đi kiểm tra.”
Sự xuất hiện của Phó Hoài Bắc khiến mọi người xung quanh
tròn mắt nhìn, đặc biệt là các nữ sinh.
Sao lại có một người đàn ông nam tính, đẹp trai như vậy?
Lại cầm theo cốc trà sữa tạo thành hình ảnh tương phản rất
đáng yêu.
Vô số ánh mắt hâm mộ đố kỵ nhìn về phía Tống Nguyễn.
Có người nhịn không được nói: “Thực sự là người ngu dốt, đồ
ăn sáng có thể ảnh hưởng đến kết quả thi đấu, đây là lần đầu tiên tôi gặp được
loại người không hiểu bất cứ thứ gì, không biết các giáo viên của học viện Võ
Thuật sẽ xử lý những người này như thế nào.”
Phó Hoài Bắc nhíu mày, định quay sang thì cánh tay bị kéo
lại.
Tống Nguyễn vẫn cắn ống hút trà sữa, nhìn về phía anh, khẽ
lắc đầu.
Phó Hoài Bắc nhìn cổ tay đang bị nắm của mình, thân hình cao
lớn hơi sững sờ, ở nơi nhiều người không để ý, vàng tai đỏ bừng lên.
Cô gái này giữ vị trí rất đặc biệt trong cuộc đời anh.
Chẳng những anh không ghét cô mà ở góc nào đó trong tim, anh
thực sự rất thích cô.
Sau khi uống một ngụm lớn, cắn đứt những viên trân châu đen
to tròn, mềm mại, Tống Nguyễn quay đầu nhìn nữ sinh vừa lên tiếng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, nữ sinh kia không hiểu sao
bỗng rụt cổ lại: “Những lời tôi nói đều là sự thật, nhìn gì mà nhìn, mọi người
đều biết!”
Nữ sinh chào hỏi với Tống Nguyễn lúc đầu nhẹ giọng nói:
“Chị, không có việc gì đâu, những lời cô ta nói chưa được các chuyên gia xác
thực, chỉ là khi tu luyện chiến khí, người chọn tham gia thi đấu sẽ không ăn
gì, chị không cần quá để ý.”
“Im lặng, đi kiểm tra! Mau xếp thành hàng.” Một người huấn
luyện mặc đồ đen vỗ vỗ tay.
Cả đội im lặng một lúc.
Bởi vì Phó Hoài Bắc ở đây nên Tống Nguyễn xếp cuối danh
sách.
Khoảnh khắc cổ tay anh được thả ra, sâu trong nội tâm Phó
Hoài Bắc có một chút tiếc nuối.
“Tối hôm qua em gọi cho tôi có việc gì à?” Phó Hoài Bắc nghĩ
tới cuộc gọi nhỡ.
Anh không nhắc tới, cô cũng đã sớm quên mất, cũng không có
việc gì, chỉ là cô nghĩ đến những lời Diệp Thục Tuệ nói.
Tống Nguyễn nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Bạn bè nên quan
tâm lẫn nhau.”
Tiêu Phùng Thanh vừa chạy tới thì nghe thấy những lời này,
phụt một tiếng, cười rất lớn.
Phó Hoài Bắc đá vào chân hắn: “Cậu tới đây làm gì?”
Tiêu Phùng Thanh cười đến nỗi gương mặt đỏ bừng: “Không phải
Tống Nguyễn muốn thi vào học viện Võ Thuật à? Tôi đến chúc may mắn cho cô ấy.”
Hắn thường vẫy tay trước mặt bạn học Tống, về sau có thể làm
nhân viên dưới trướng của hắn, cho dù không đến làm nhân viên thì hắn vẫn có
thể làm sếp.
Phó Hoài Bắc lạnh mặt nói: “Không cần cậu chúc.”
“Xanh lam! Mẹ kiếp!”
“Hóa ra là màu xanh lam! Thật trâu bò!”
Đột nhiên phía trước náo nhiệt hơn hẳn, Tống Nguyễn ngẩng
đầu, nhìn đám người đang kích động, lại quay sang nhìn Phó Hoài Bắc.
Anh giải thích: “Bây giờ đang kiểm tra máu. Nó được phân
loại theo các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm và tím. Đỏ là thấp nhất, tím là
cao nhất. Máu đỏ tu luyện rất chậm, sức mạnh cũng rất kém. Màu tím thì ngược
lại nhưng màu này rất hiếm.
Tống Nguyễn gật gật đầu.
Người vừa kiểm tra ra màu xanh lam chính là nữ sinh vừa chèn
ép cô.
Nữ sinh đó đắc ý đi đến trước mặt Tống Nguyễn, quơ quơ tay,
nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
Tiêu Phùng Thanh nổi giận: “Cô ta nhìn vậy là có ý gì? Bạn
học Tống, bây giờ cô chỉ cần nói một câu, tôi sẽ đuổi cô ta ra khỏi học viện Võ
Thuật ngay lập tức.”
“Không cần.” Vẻ mặt Tống Nguyễn vô cảm nói: “Tôi sẽ cho cô
ta biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Khí thế!
Tuổi nhỏ mà đã có suy nghĩ này.
Tiêu Phùng Thanh giơ ngón cái lên, hắn rất ngưỡng mộ Tống
Nguyễn, nếu không phải Phó Hoài Bắc có ý trước, hắn nhất định sẽ theo đuổi cô!
“Đúng rồi, bạn học Tống, cô kiểm tra cái này bao giờ chưa?”
Tống Nguyễn lắc đầu.
“Ha ha, tôi cũng chưa thử lần nào, nếu có người nào khoác
lác, lát sau kiểm tra ra máu đỏ thì chính là làm trò cười.”
Nhìn thấy Tống Nguyễn, cả hai người này đều có vẻ không vui.