“Phụt.” Tiêu Phùng Thanh bật cười, bạn
học Tống này thật thú vị.
Tống Nguyễn vẻ mặt nghiêm túc, cái miệng
nhỏ của cô vẫn đang nhai trân châu, cử động liên tục đối lập với Phó Hoài Bắc
nghiêm khắc, lại vừa dễ thương vừa ngầu, quá đáng yêu.
Thiết Cao Chiêm: “Nữ sinh này quả thực
không giống người thường...”
Tống Nguyễn khi nói chuyện cũng không
có hạ giọng, mọi người xung quanh đều nghe được cô đã nói gì.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều có
vẻ mặt khác nhau
Có những người ngưỡng mộ tính cách của
Tống Nguyễn, cũng có những người cảm thấy cô nói khoác không biết ngượng.
Tần Mời Nguyệt chính là một trong số
họ, rõ ràng trước đó cô mới là người khiến mọi người ngưỡng mộ và ghen tị nhất,
tại sao bỗng nhiên cô gái bình thường này lại vượt mặt cô?
Lại còn được giáo viên học viện Võ
thuật khen ngợi nữa.
Tần Mời Nguyệt không bằng lòng, lầm bầm:
“Thật là không biết trời cao đất dày.”
Thời gian dành cho việc trì hoãn bị
kéo dài, giám thị kiểm tra nhìn thời gian: "Việc kiểm tra đã hoàn toàn kết
thúc, các bạn có thể tự chọn lựa đấu thủ, cấp 1, 2, 3, mỗi cấp 50 người."
Tống Nguyễn muốn vào Chiến vực càng sớm
càng tốt: "Em có thể trực tiếp chọn cấp 3 để thách đấu không ạ?"
Giám thị gật đầu: "Có thể, chỉ cần
thách đấu là được, nhưng việc có thể vào Học viện võ thuật hay không, vẫn phải
xem ý kiến của thầy Bạch."
Nói xong nhìn về phía một góc.
Tống Nguyễn nhìn theo ánh mắt của
giám thị, thấy một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng dưới sân khấu.
Dáng người gầy ốm, khuôn mặt thanh
lãnh, đôi mắt dường như nhìn thấu hồng trần, nhìn kỹ thì đầy lòng trách trời
thương dân.
Tống Nguyễn hiếm khi đối người này có
cảm giác, cô nhìn chăm chú hơn một chút.
Tiêu Phùng Thanh tiến gần Phó Hoài Bắc:
"Dù thầy Bạch Tu Viễn tuổi tác đã lớn, nhưng ngoại hình không già, nhìn từ
xa khá đáng sợ, mỗi năm đều có sinh viên mới đến tỏ tình với thầy ấy, nghe nói
thư tỏ tình bị vứt chất đầy thùng rác."
Nụ cười trên khuôn mặt của Phó Hoài Bắc
biến mất, ánh mắt chăm chú nhìn Tống Nguyễn.
Cảm nhận được sau lưng ánh mắt gắt
gao nhìn mình, Tống Nguyễn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn
ông, trong mắt cô hiện lên một tia nghi hoặc.
Phó Hoài Bắc móc túi, lấy ra viên kẹo:
"Ăn không?"
Vừa rồi trong mắt nghi hoặc đều bị
vui mừng thay thế, Tống Nguyễn gật đầu: "Ăn."
Cô vui vẻ tiến lại gần Phó Hoài Bắc.(Ứng
dụng TY T)
Tiêu Phùng Thanh nhìn từ bên cạnh, đầu
đen như mực, anh nghĩ mua trà sữa đã là giới hạn của Phó Hoài Bắc, không ngờ
anh thậm chí còn giấu kẹo trong túi, thật xảo trá, quá xảo trá đi.
Giáo viên thông báo chế độ thi đấu.
Chia mỗi thí sinh thách thức thành mỗi
cấp, đa số các thí sinh đều chọn thách đấu với cấp 1, mới vô nhập học một thời
gian, lực chiến đấu tương đối thấp, tỷ lệ thành công khi vào học viện Võ thuật
cũng cao hơn.
Cuối cùng, người đứng ở chỗ thách đấu
với cấp 3, chỉ còn mỗi Tống Nguyễn đứng đó.
Tần Mời Nguyệt nhìn đến cô đứng ở cấp
3, khẽ quát một tiếng: “Thật là không biết tự lượng sức mình, thiên phú cao thì
sao, chỉ là một người bình thường mà thôi.”
Tống Nguyễn quay đầu lại đạm mạc nói:
“Chỉ cần đứng ở chỗ này, tôi đã mạnh hơn cô rồi, nếu như cô muốn qua đây, tôi
có thể nhường chỗ cho cô."
Khuôn mặt nhỏ Tần Mời Nguyệt biến hóa
không ngừng, nghẹn đến mức đỏ bừng, cuối cùng cũng không dám nói bước qua đó.
“Dựa vào cấp độ tương ứng, có thể chọn
bất kỳ người nào để thách đấu, nếu thắng thì sẽ có cơ hội thay thế sinh viên của
Học viện Võ thuật, ở lại Học viện này, cụ thể có thể ở lại hay không, còn phải
xem quyết định của thầy Bạch Tu Viễn.”
“Hoặc một người có thể thách thức nhiều
sinh viên, tăng cơ hội ở lại Học viện Võ thuật.”
Sau khi giáo viên nói xong, mọi người
đều trông chờ vào bảng xếp hạng, đầu tiên chọn người ở vị trí thấp nhất, còn về
phần thách đấu nhiều người, bọn họ thật sự không làm được.
Tống Nguyễn cũng không vội, nhìn vị
trí của các sinh viên cấp 3.
Bất kể là khí chất hay năng lực đều tốt
hơn nhiều so với sinh viên lớp một và lớp hai, bình thường đều là võ sĩ trung cấp,
cụ thể là bao nhiêu sao, cô không thể xác định.
Nhược Lâm sớm đã để ý đến Tống Nguyễn,
trong lòng cô ta rất bất mãn: "Mặc kệ cô ta chọn ai, các người đều phải dạy
cho cô ta một bài học."
Nhiều người đã chọn xong đối thủ để
lên sân khấu.
Tảng đá rất lớn, có thể chịu đựng nhiều
người.
Chỉ có Tống Nguyễn còn đứng tại chỗ.
Tần Mời Nguyệt đứng trên sân khấu,
nhìn Tống Nguyễn đứng yên: "Cô chẳng phải không sợ những tiền bối cấp 3
sao?"
Tống Nguyễn không thèm để ý tới cô
ta, cắn viên kẹo trong miệng.
Lúc này, hệ thống hiện ra một khuôn mặt
nghiêm túc: "Cái thứ bên trong đang rung rất mạnh, tôi đã cảm nhận được rất
quen thuộc."
Tống Nguyễn còn đang suy nghĩ cách
phá hủy tảng đá này một cách hợp lý.
Vì Học viện Võ thuật đã sử dụng viên
đá này làm sân thi đấu, nên tảng đá đương nhiên sẽ không dễ bị nứt.
Giáo viên tổ chức nhìn Tống Nguyễn vẫn
đứng yên: "Em không chọn người à?"
Tống Nguyễn quay đầu lại: “Em hiện tại
đang chọn người, bãi sân sợ đánh không được.”
Giáo viên nhìn lên, thấy trên sân khấu
làm bằng đá còn thừa mấy trăm mét, cười khẽ: "Không sao, nếu em chọn ba hoặc
năm người thì đây vẫn có thể chịu được."
“Em chọn toàn bộ."
Tống Nguyễn vừa dứt lời, một giọng
nói đinh tai nhức óc truyền đến.
“Em này đang nằm mơ à?” Phàn Đông vẻ
mặt bóng bẩy cười phá lên.
Hoàng Minh Xuyên đi theo anh phía
sau, vuốt mông ngựa nói: “Hiệu trưởng Phàn, thầy chưa biết đâu, thời điểm lúc học
sinh này ở học viện Văn học đều hay nói dối, tự kiêu tự đại, thật đáng tiếc,
còn ở học viện Võ thuật này đều dùng thực lực để nói chuyện, đừng nghe em ấy
khoác lác.”
Giáo viên quay đầu lại nhìn, thấy đó
là lãnh đạo Học viện Văn học, liền chào hỏi, cũng không biết ân oán giữa Tống
Nguyễn và hai người này, ngược lại hưng phấn nói: "Em ấy rất có tài! Nếu
là giáo sư Bạch có thể giữ em ấy lại, trường đại học của chúng ta sẽ có thêm một
thiên tài tuyệt vời!"
Phàn Đông cùng Hoàng Minh Xuyên động
tác nhất trí nhìn về phía giáo viên ấy.
Hoàng Minh Xuyên không nhịn được mở
miệng trước: “Thầy có nhầm không, em này đứng đầu từ dưới đếm lên ở Học viện
Văn chương, năm nào cũng đứng cuối."
“Không có khả năng, vừa rồi thầy Thiết
đã tới xác nhận.” Thầy giáo nghiêm túc nói: “Có thể là do em ấy không thích hợp
học văn, nhưng về thiên phú chiến đấu của em ấy, có lẽ trong cả Học viện Võ thuật
này cũng không có ai sánh kịp."
Hoàng Minh Xuyên hoài nghi nhân sinh,
nghĩ về sự việc hôm đó, ông nhớ rõ cô gái kia thậm chí không động vào ông, nhưng
một áp lực mạnh mẽ đè xuống khiến ông ta phải quỳ gối. Có lẽ, giáo viên ở Học
viện Võ thuật không nói dối.
Phàn Đông cau mày, đầy cảnh giác, may
mà ông đã thu xếp chuyện tối qua.
Tống Nguyễn hoàn toàn không quan tâm
đến hai người kia, đứng cạnh Phó Hoài Bắc. Anh như một kho báu, trong túi đựng
đủ thứ mà cô thích ăn.
Hiện tại cô đang cắn hạt dưa, nhìn
lên trên đài thi đấu.
Giữa các cấp độ chiến binh, có sự
chênh lệch không thể nào làm mờ đi được, do đó nếu có sự chênh lệch về sức mạnh,
thường chỉ mất vài giây để phân thắng bại.
Lúc này, số người trên sân khấu đã
không còn nhiều nữa.
Ngoài Tần Mời Nguyệt và cô gái dễ
thương cùng cô nói chuyện, còn có hai nam và một nữ.
Tổng cộng có mười người trên sân khấu,
trận đấu trở nên căng thẳng.
Nhưng chỉ trong mười phút sau, kết quả
đã được xác định, ngoại trừ một nữ sinh lạ mặt mà cô không nhận ra thất bại, những
người khác đều thắng.
Tần Mời Nguyệt khí phách hăng hái bước
xuống: “Giờ cô vẫn chưa chọn được người thách đấu, đang run sợ đấy à?”
Tống Nguyễn lập tức đi thẳng đến bảng
chọn người, nhấn vài lần, sau đó gửi lên.
Tần Mời Nguyệt lại tiến lại muốn gần
xem liệu Tống Nguyễn có chọn người xếp hạng cuối cùng hay không, nhìn vào mấy
chữ lớn bên trên, cô ta trừng to mắt.
“Một lần chọn toàn bộ, cô điên à?”