“Cô
biết cô đang nói chuyện với ai không?” Nữ sinh kiêu ngạo nói: “Tôi ghét nhất
loại người chỉ biết dựa vào khuôn mặt của mình rồi muốn làm gì thì làm!”
Tống
Nguyễn khẽ cười một tiếng: “Tôi sẽ coi như cô đang khen tôi đẹp.”
Nói
xong, cô hoàn toàn không để ý đến cô gái kia, đưa tay chạm vào tảng đá.
Có
cảm giác lạnh lẽo.
Cảm
giác không khác gì khi sờ vào tảng đá bình thường, Tống Nguyễn nhíu mày: “Đây
không phải đá bình thường à?”
Khuôn
mặt nhỏ nhắn của hệ thống cũng nhăn lại: “Hình như bên trong có sinh vật sống.”
Tống
Nguyễn cau mày, lại đưa tay lên sờ, cố gắng cảm nhận một lần nữa.
Thật
sự không thể cảm nhận được điều gì đặc biệt.
Nữ
sinh bị Tống Nguyễn phớt lờ, sắc mặt ngày càng kém, vốn dĩ cô ta đang phiền
muộn về cuộc thi sắp tới, giờ lại gặp được Tống Nguyễn, thực lực yếu kém còn
dám ngó lơ cô ta.
Một
cánh tay giơ lên, hướng về phía lưng Tống Nguyễn.
Một
cỗ sức mạnh cường đại ập tới Tống Nguyễn.
“Dừng
lại!” Những người xung quanh kinh hãi hét lên.
Đáng
tiếc đã quá muộn, dường như mọi người đều thấy được cảnh Tống Nguyễn chết thảm
vì không chịu nổi uy lực của cỗ sức mạnh kia.
Lặng
im nhìn cảnh này, ánh mắt người nào đó hiện lên sự thương tiếc.
Tuy
nhiên một màn này chưa kéo dài được bao lâu thì trở nên không thể tin được!
Trong
nửa giây cuối cùng, Tống Nguyễn quay đầu lại, mỉm cười với cô gái phía sau rồi
cô đưa tay lên.
Nhẹ
nhàng đẩy ra.
Nữ
sinh kia như một con diều đứt dây, bay một đường va vào tảng đá phía xa.
Cố
gượng dậy.
Đột
nhiên phun ra một ngụm máu.
Mùi
máu tươi nồng nặc, rõ ràng cô ta đã bị một người không có chiến khí đánh bại!
Hơn
nữa, thất bại còn rất thê thảm.
Cô
ta còn chưa kịp nhìn rõ Tống Nguyễn động thủ như thế nào.
Tống
Nguyễn tiến lại gần nữ sinh: “Cô nên cảm thấy may mắn vì đây là học viện Võ
Thuật, nếu không, mạng của cô cũng sẽ không còn đâu.”
Nói
xong, cô lại quay về chỗ tảng đá, đi một vòng.
Những
học sinh đứng vây quanh nhìn cô như quái vật, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Đáng
tiếc, cô đi dạo quanh viên đá một vòng, cũng không cảm giác được điều gì bất
thường cả.
Hệ
thống lầm bầm: “Có thể bổ đôi ra xem không?”
Tống
Nguyễn trợn mắt: “Đây là đồ của người khác, tự dưng mình phá tảng đá này ra,
cậu có tin không, lần sau tôi trực tiếp đến gặp Diêm Vương.”
Vẻ
mặt hệ thống tiếc nuối.
Trong
đầu, cô và hệ thống đang thảo luận về tảng đá, ở bên ngoài, một đám học sinh
đang cảnh giác nhìn cô.
“Nhìn
cô ấy không có chiến khí, cô ấy đánh bại Nhược Lâm như thế nào vậy?”
“Không
biết, không nhìn rõ, tôi chỉ nhìn thấy khi cô ấy quay đầu lại, vừa đưa tay lên
thì Nhược Lâm ngã xuống.”
Trong
lòng những học sinh ở đây tràn ngập sự nghi ngờ.
Đột
nhiên một nữ sinh có vóc dáng nhỏ nhắn thì thầm nói: “Cậu nói cô ấy cứ quanh
quẩn ở đây xem tảng đá, không phải là ngày mai đến đây thách đấu chứ?”
Giọng
nói rất nhỏ.
Giống
như một tiếng sét đánh trong lòng mọi người.
Cảnh
tượng vừa rồi thực sự khiến mọi người sợ hãi, Nhược Lâm có thực lực khá mạnh,
bọn họ không có khả năng đánh bại cô ta chỉ bằng một chiêu.
“Không
có khả năng.” Có người miễn cưỡng cười: “Yên tâm đi, cô ấy đến đây cũng chẳng
sao, ngày mai lão Bạch làm ban giám khảo, cô ấy không có khả năng thay thế
chúng ta bước vào học viện Võ Thuật.”
Hắn
vừa nói xong, liền có người phụ họa: “Đúng vậy! Còn có lão Bạch.”
“Lão
Bạch không thích người đến thách đấu, chúng ta chỉ là người qua thôi.”
Bọn
họ nói rất nhỏ nhưng Tống Nguyễn vẫn nghe được rất rõ, cô không quan tâm nhưng
lại tò mò về lão Bạch kia.
Cô
ở học viện Võ Thuật không bao lâu, xem xong tảng đá thì rời đi.
Trên
đường về còn đi ngang qua học viện Văn học, Tống Nguyễn không ngờ cô lại gặp
Hứa Cảnh.
Đã
lâu rồi hai người không gặp nhau, Hứa Cảnh trông tiều tụy hơn rất nhiều.
Đột
nhiên anh ta nhớ lại viên đạn lần trước.
Cả
người đều cảm thấy kinh hãi, loại cảm giác này khiến anh ta rất xấu hổ, cô chỉ
là người phụ nữ mà anh ta vứt bỏ.
Cho
dù rất lợi hại thì sao?
Vẫn
không ai cần cô.
Nghĩ
đến đây, trong lòng Hứa Cảnh tự tin mười phần: “Tống Nguyễn, đừng nghĩ đến việc
quấn lấy tôi, dù cho ông nội có thích cô thì tôi cũng không thích cô.”
Tống
Nguyễn nghe xong đầu đầy dấu hỏi chấm.
Gặp
loại người như Hứa Cảnh, cô cảm thấy cho anh ta một cái liếc nhìn cũng rất lãng
phí, bước chân vẫn không dừng lại.
Sự
phớt lờ trắng trợn này khiến Hứa Cảnh càng khó chịu.
Rõ
ràng là anh ta chán ghét cô, sao bây giờ lại đổi thành cô chán ghét anh ta?
Dựa
theo các bài viết về đồ ăn ngon trên mạng, Tống Nguyễn lái xe đi mua hai hộp
sữa chua mang về nhà.
Người
Tống gia vẫn ở trong bệnh viện.
Tống
Thanh Thanh đã trở về, sau mấy lần bị Tống Nguyễn giáo huấn, cô ta không dám tỏ
thái độ với Tống Nguyễn như trước đây.
Nhìn
thấy cô về, cô ta vui vẻ cười: “Chị về rồi à? Em đã nói với dì làm những món
chị thích đấy.”
“Không
cần, tôi sợ trúng độc chết.”
Thậm
chí cô còn không liếc nhìn Tống Thanh Thanh một cái.
Cô
cầm hai hộp sữa chua đi đến bên cạnh Diệp Thục Tuệ: “Bà ngoại, bà ăn thử đi,
con đọc trên mạng thấy cái này ăn rất ngon.”
Diệp
Thục Tuệ cười ha hả: “Người trẻ tuổi mới ăn cái này, con ăn đi, bà ngoại không
ăn.”
Tống
Nguyễn mở lắp sữa chua ra, đặt cái thìa vào hộp sữa chua, cố gắng nhét vào tay
của Diệp Thục Tuệ: "Bà vẫn còn trẻ mà, bà mau ăn đi."
Bà
không lay chuyển được cô.
Cắn
một miếng nhỏ, vẻ mặt hài lòng: “Khá ngon.”
Tống
Nguyễn cũng ăn một miếng: “Con phải lái xe một tiếng mới mua được đấy.”
“Vất
vả cho con rồi, Nguyễn Nguyễn.”
Hai
người ngồi cùng nhau, bầu không khí rất hài hòa, nhìn thấy cảnh này, trong lòng
Tống Thanh Thanh hơi khó chịu. Rõ ràng là nhà của cô ta, hai người không có
quan hệ máu mủ gì lại thoải mái như vậy.
Tại
sao.
Nhưng
hiện tại cô ta không thể đụng vào Tống Nguyễn.
Nặn
ra một nụ cười, cô ta nhìn về phía Diệp Thục Tuệ: “Bà ngoại, bà không được
khỏe, không nên ăn đồ lạnh.”
“Chị,
chị cũng biết sức khỏe bà ngoại không tốt, tại sao lại mua thứ này cho bà?”
Diệp
Thục Tuệ nhíu mày, bà sống gần hết đời người, không nghe được ý tốt trong lời
nói của Tống Thanh Thanh: “Sức khỏe của bà tốt lên rồi, con không cần lo lắng,
nếu con muốn báo hiếu thì đến bệnh viện thăm cha con thay vì ở đây khuyên bảo
bà.”
Tống
Thanh Thanh chạm vào móng tay mình, sắc mặt thay đổi liên tục: “Con đi tìm anh
Hứa Cảnh.”
Diệp
Thục Tuệ nhìn bóng lưng cô ta, thở dài: “Không biết Diệp Lệ Lệ và Tống Trung
Hâm nghĩ gì, một đứa con gái tốt như con thì không quan tâm, một lòng một dạ
với Tống Thanh Thanh, để bà xem, con ngoan rồi cũng thành con hư, nó thà đi tìm
thằng nhỏ nhà họ Hứa chứ không đến bệnh viện thăm ba nó.”
Tống
Nguyễn vẫn đang ăn sữa chua: “Bà ngoại, hôm nay chân bà thế nào? Còn đau hay
không?”
“Hôm
nay không đau lắm.” Diệp Thục Tuệ cũng cảm thấy kỳ quái: “Con đi một lúc thì
trời tạnh mưa, chân bà cũng không thấy đau, thật kỳ lạ.”
Xem
ra dung dịch cải tiến kia dùng khá hiệu quả, Tống Nguyễn quyết định mỗi ngày sẽ
cho bà ngoại uống một cốc.
Diệp
Thục Tuệ vừa ăn vừa tò mò nhìn cô: “Con cảm thấy người mời con đi ăn tối thế
nào?”