Sương
mù nhẹ nhàng trôi.
Khác
với lối kiến trúc Gothic theo phong cách Châu Âu của học viện Văn Học, học viện
Võ Thuật mang phong cách cổ điển, tràn ngập khí thần tiên lượn lờ, bước chân
vào sẽ có cảm giác lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
So
với học viện Văn Học thì bầu không khí ở đây tốt hơn nhiều.
Có
một lão già máu lạnh đứng ở cửa, vừa mới đi ngang qua, Tống Nguyễn đã nhận ra
người này rất mạnh!
Mặc
dù không đạt đến đỉnh cao như kiếp trước nhưng hiện tại vẫn đủ dùng, vì cô nhập
hồn vào nguyên chủ, coi như tu luyện lại từ đầu.
Nhìn
thấy Phó Hoài Bắc, lão khẽ hừ một tiếng: “Ai cho cậu dẫn người ngoài vào học
viện Võ Thuật.”
Phó
Hoài Bắc nghe lão già nói như vậy cũng không tức giận: “Ngày mai sẽ không còn
là người ngoài.”
Lão
già nghe anh nói xong, tự tin đáp trả: “Đợt kiểm tra ngày mai là do lão Bạch
chủ trì, cậu đừng quá tự tin.”
“Cháu
không được.” Trong đáy mắt Phó Hoài Bắc hiện lên ý cười: “Nhưng cô ấy có thể.”
Nghe
Phó Hoài Bắc nói xong, ông lão cau mày nhìn Tống Nguyễn, cẩn thận đánh giá cô.
Tống
Nguyễn không hề sợ hãi, đối diện với ông lão, cô dùng ánh mắt bình tĩnh không
chút lay động nhìn lão.
Trong
lòng ông lão âm thầm giật mình.
Lần
đầu tiên có một cô gái không sợ hãi khi đối mặt với lão, thậm chí còn có thể
nhìn thẳng vào lão.
Nhớ
lại năm đó nhắc đến tên lão có thể khiến một đứa trẻ sợ đến phát khóc!
Trong
giây lát lão có chút không hài lòng.
Một
luồng sức mạnh được tỏa ra, cỗ sức mạnh như đang ép về một hướng.
Phó
Hoài Bắc nhíu mày, nhìn về phía Tống Nguyễn, thấy cô không sao thì mới thở phào
nhẹ nhõm.
Lão
già này có chút thú vị, đột nhiên Tống Nguyễn mỉm cười: “Ông thật đáng yêu.”
!!!
Đáng
yêu???
Lão
già cau mày, đôi mắt mở to trên khuôn mặt ngăm đen.
Lão
sống hơn trăm năm cũng chưa từng nghe qua lời khen như vậy, lông mày nhăn lại
có thể kẹp được ruồi: “Cô kia, cô có biết cô đang nói gì không?”
Tống
Nguyễn nghiêm túc gật đầu: “Biết, ông thật sự rất đáng yêu.”
Phó
Hoài Bắc bên cạnh không nhịn được, khóe môi khẽ cong lên.
Lão
già nhíu mày, vẫy vẫy tay: “Vào đi, vào đi, đừng để tôi nhìn thấy hai người
nữa, cô gái cao ngạo kia, khoe khoang là không tốt đâu!”
Phó
Hoài Bắc nói: “Lão Thiết, chúng cháu đi đây.”
Lão
già tiếp tục vẫy tay: “Mau đi, nhanh lên, nhớ thay lão chào hỏi cha cháu.”
Tống
Nguyễn cũng khẽ gật đầu, sau đó đi theo Phó Hoài Bắc.
Ngoài
cửa, lão già bước vào căn phòng nhỏ bên cạnh, khuôn mặt ngăm đen có chút không
được bình thường.
Cô
bé đó còn khen lão đáng yêu.
Tan
làm phải nói với lão bà, xem bà ấy còn nói lão hung dữ không.
-
Sau
khi đi qua cánh cửa là một con đường đá lớn vô cùng vắng vẻ, nhìn xa xa có
những chiếc cọc đen kịt.
Rất
nhiều học sinh đang tập luyện, đấm tay vào đó.
Những
người khác cầm đao, kiếm.
Cầm
súng.
Nhắm
vào đỉnh núi, một tia sáng lóe lên.
“Bùm.”
Một
âm thanh dữ dội vang lên, ngọn núi ở phía xa xa bị nứt một mảng, Tống Nguyễn
nhíu mày: “Bên ngoài có được sử dụng loại súng này không?”
“Không,
đạn dược là một loại linh thạch chứa năng lượng khổng lồ, trên chiến trường,
ngoại trừ học viện Võ Thuật thì không nơi nào được sử dụng loại vũ khí này.”
Tống
Nguyễn có chút tò mò: “Tôi từng làm qua một ít bài tập ở học viện Võ Thuật, tư
liệu rất ít, trong đó cũng không đề cập tới việc huấn luyện và bài tập. Hình
như mọi người đều biết học viện Võ Thuật có huấn luyện đặc biệt, nhưng đặc biệt
chỗ nào thì không ai biết.”
Phó
Hoài Bắc giải thích: “Rất đơn giản. Bất cứ ai nhập học vào học viện Võ Thuật
đều phải ký cam kết, nếu việc huấn luyện bị lộ ra ngoài, họ sẽ bị truy sát.”
Học
viện Võ Thuật này rất bí ẩn.
Hệ
thống gãi đầu đến phát ngốc: “Tôi cảm thấy có gì đó gian xảo.”
Tống
Nguyễn cũng thấy kỳ quái, nhưng sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành học sinh ở
đây, muốn biết cái gì về sau sẽ biết.
Phó
Hoài Bắc dẫn Tống Nguyễn đi một vòng, tình cờ gặp Đường Tâm Di.
Đường
Tâm Di nhìn thấy Tống Nguyễn thì nhíu mày, sau đó nhìn về phía Phó Hoài Bắc:
“Anh Hoài, cô ấy không phải là học sinh của học viện Võ Thuật đúng không? Trên
người không có chút chiến khí nào, sao anh lại dẫn người ngoài vào đây?”
Trong
mắt Phó Hoài Bắc xẹt qua tia lạnh lùng: “Tôi làm việc còn cần cô chỉ đạo sao?”
Sắc
mặt Đường Tâm Di thay đổi, vội vàng nói: “Anh Hoài, em không có ý đó.”
“Không
có ý đó thì đừng có cản đường.” Ngay cả người quen, Phó Hoài Bắc cũng không nể
nang.
Đường
Tâm Di không cam tâm tình nguyện đứng sang một bên, đứng sau trừng mắt liếc
nhìn Tống Nguyễn một cái.
Khi
hai người đi xa, cô ta mới giậm chân xuống đất, cô ta muốn tìm hiểu xem cô gái
kia là ai mà lại khiến Phó Hoài Bắc lo lắng như vậy!
Tống
Nguyễn vẫn chưa biết, bởi vì cô đi bên cạnh một người đàn ông nào đó nên đã
chọc người khác ghen tuông đố kỵ.
Cẩn
thận quan sát mọi nơi trong học viện, một lúc lâu sau Tống Nguyễn cũng phát
hiện ra vài bí mật.
Cô
biết cô đang ở chỗ nào.
Đây
không phải nơi luyện võ mà là chỗ trị bệnh, nước trong hồ đều được pha thêm
dung dịch chuyển hóa. (Ứng dụng TY T)
Ngoài
ra, trong góc còn được trồng các loại cây khác nhau, loại nào cũng có thể dùng
làm thuốc.
Sau
khi quen thuộc hơn, trong học viện Võ Thuật có rất nhiều hạn chế, hiện tại có
rất nhiều nơi không được vào. Phó Hoài Bắc nói xong, chỉ về một phía: “Ngày mai
sẽ kiểm tra ở chỗ kia, nhìn thấy cái bục kia không, đó là nơi em thi đấu.”
Tống
Nguyễn nhìn sang thì thấy một tảng đá lớn, các góc cạnh không đều nhau giống
như bị người khác dùng kiếm chém vài nhát, có hơi gồ ghề.
Bên
kia có rất nhiều học sinh vây quanh.
“Ra
đấy xem đi.” Hệ thống trong đầu hô to.
Tống
Nguyễn đành phải hỏi Phó Hoài Bắc: “Có thể đi xem không?”
“Có
thể.” Anh vừa đi vừa nói: “Những học sinh đó đều nằm trong top 50, em phải thi
đấu cùng bọn họ.”
Phó
Hoài Bắc đi được nửa đường, máy truyền tin trên cổ tay lóe lên ánh sáng đỏ, anh
cau mày: “Sợ là bây giờ tôi không thể xem cùng em rồi, tôi có nhiệm vụ.”
Tuy
không biết thân phận thực sự của anh nhưng Tống Nguyễn có thể đoán được, anh có
liên quan đến quân nhân. Kiếp trước cô làm chỉ huy quân đội, cô biết những
người này phải tuân theo mệnh lệnh: “Anh đi đi, tôi đi xem một mình.”
Phó
Hoài Bắc gật đầu, vẻ mặt u ám, quay đi.
Tống
Nguyễn đi về phía khán đài, các học sinh đứng xung quanh đều có vẻ căng thẳng.
Hệ
thống ra lệnh: “Cô chạm vào hòn đá này đi.”
Tống
Nguyễn đi thẳng tới, vừa định đặt tay lên hòn đá thì sau lưng truyền đến một
giọng nói khiển trách.
“Cô
là ai? Không phải là học sinh học viện Thượng Hải? Ai cho phép cô chạm vào?”
Thái
độ kiêu ngạo.
Tống
Nguyễn quay đầu lại: “Không được phép chạm vào tảng đá này?”
Cô
gái vừa lên tiếng khẽ cười: “Không phải cô không được chạm vào, mà là người
thực lực thấp không phép chạm vào. Tôi không cảm thận được chiến khí trên người
cô, vì vậy cô không đủ tư cách sờ vào nó.”
Những
người có thể vào học viện Thượng Hải đều là những người thông minh, tài giỏi,
dù là người xếp cuối cùng cũng đầy kiêu ngạo.
Cô
gái xinh đẹp này chỉ là một người bình thường, không biết tại sao lại vào được
đây, lấy tư cách gì để đụng vào đồ vật của học viện Võ Thuật?
Vẻ
mặt Tống Nguyễn bình tĩnh: “Đánh bại cô thì sẽ có quyền chạm vào nó?”
Cô
gái khẽ cười, vẻ mặt khinh thường liếc nhìn Tống Nguyễn.