Trên người cô dính đầy máu, nhưng không vì thế mà che đi hết vẻ đẹp, ngược lại càng làm tăng thêm một loại vẻ đẹp thần bí khác cho cô.

Một đôi mắt sáng ngời, nhưng cũng lạnh lẽo đến kinh người.

Phó Hoài Bắc bước xuống, đi đến trước xe, lúc này mới có thể thấy rõ vẻ đẹp của cô gái trước mặt.

Khuôn mặt nhỏ trắng như sứ, mang đến một cảm giác quen thuộc không thể nói thành lời.

Khi người đàn ông đang nhìn cô, cô cũng quan sát lại anh. Dáng người anh cao lớn, trên người mặc một bộ âu phục đen chỉnh tề, đôi giày da không chút tì vết, nhìn lên trên, cổ tay áo được xắn lên, trên cánh tay có thể thấy rõ những đường mạch máu gợi cảm, áo sơ mi đã tháo hai khuy đầu lộ ra sự phóng túng.

Hai người đứng đối diện nhau, từ khí thế của người đàn ông trước mặt, Tống Nguyễn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ anh.

Những thứ đẹp đẽ đều nguy hiểm, và người đàn ông này cũng không phải ngoại lệ.

Tống Nguyễn đã sống hai đời, lại chưa bao giờ gặp qua một người đẹp trai như thế này, giống như từ truyện tranh bước ra.

Nhưng lúc này cô không còn sức để ngắm nhìn người đẹp. Giết hết đám sói kia rồi lại đi đến đây cũng đã tiêu hao cạn kiệt sức lực của cơ thể này. Bây giờ cô vô cùng yếu ớt, nếu còn tiếp tục ở lại nơi hoang vu này chắc cô thật sự sẽ chết cóng mất.

“Đưa tôi đi với.”

Người đàn ông im lặng không nói lời nào.

Tống Nguyễn dần mất đi kiên nhẫn. Kề con dao găm vào sát cổ anh với tốc độ cực kì nhanh, lặp lại câu nói lúc nãy với giọng khàn khàn: “Đưa tôi đi.”

Tiểu Vương ở trong xe thấy cảnh đó, sợ tới mức run bần bật, định bước xuống xe đi cứu thiếu gia nhà mình.

Một chân thon dài dính đầy máu dẫm lên xe.

Đối diện với gương mặt của cô, Tiểu Vương sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Ngược lại, người đàn ông đang bị dao kề ngay cổ, trong mắt không có chút vẻ gì là sợ hãi, lại còn rất hứng thú, chậm rãi mở miệng nói.

“Nhóc con, lên xe đi.”

Tống Nguyễn thả con dao găm xuống, cảnh giác nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.

Phó Hoài Bắc duỗi tay mở cửa xe, làm động tác mời.

Tiểu Vương ôm lấy trái tim đang đập loạn, nhìn cảnh tượng vừa rồi. Cô gái người bê bết máu kia bước vào trong xe, trong chốc lát chiếc ghế ngồi cũng bị nhuốm thành màu đỏ.

Bên trong xe thật ấm, Tống Nguyễn mệt mỏi nhắm mắt lại, trong tay vẫn đang cầm con dao găm.

Dù miệng vết thương đã được hệ thống chữa trị, nhưng cơ thể này đã mất máu quá nhiều, dựa vào sức lực cô cũng chỉ có thể đi được đến đây.

Cơn buồn ngủ và mệt mỏi cùng lúc ập tới, bộ dạng hiện tại của cô rất khó coi, cũng không rảnh rỗi lo lắng xem người đàn ông bên cạnh sẽ giở trò gì.

Cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Không biết từ lúc nào, cô gái ngồi bên cạnh đã gục đầu trên vai Phó Hoài Bắc.

Anh hơi cúi đầu nhìn xuống.

Tiểu Vương ở phía trước nhìn qua không dám thở mạnh. Ai cũng biết tiểu thiếu gia của Phó gia có chứng ghét phụ nữ, còn có thói ưa sạch sẽ. Thậm chí vì để ít tiếp xúc với phụ nữ mà đã đi Chiến Vực.

Cô gái đó, điên cuồng chọc vào điểm cấm kị của Phó Hoài Bắc.

Khi Tiểu Vương cho rằng thiếu gia sẽ thẳng tay ném cô ta xuống xe, cậu lại không nghĩ tới cảnh trước mắt sẽ xảy ra. Thiếu gia lại đi điều chỉnh tư thế ngủ, cầm chăn đắp cho cô gái người bê bết máu ấy.

Tiểu Vương hốt hoảng đến mức há hốc mồm.

Cậu dụi dụi mắt một hồi, không tin đây là sự thật.

Làm xong những việc đó, Phó Hoài Bắc lạnh giọng ra lệnh: “Lái xe quay về Thượng Hải, bảo Cố Kỳ tới biệt thự chờ tôi.”

Nửa đêm.

Giữa nơi sườn đồi ở vùng ngoại ô Thượng Hải có một căn biệt thự với ánh đèn sáng trưng.

Người hầu cởi bộ quần áo dính máu xuống, bê từng chậu nước đẫm máu đi.

Người đàn ông mang chiếc kính gọng vàng nhíu mày, không thể tin được chẩn bệnh một lần nữa: “Kì lạ thật, lần đầu tiên tôi gặp tình huống như này đấy.”

Trên gương mặt Phó Hoài Bắc không có biểu tình gì.

Cố Kỳ tự nói với chính mình: “Cơ thể của cô ấy cực kỳ yếu, theo như tôi kiểm tra nãy giờ thì hẳn đã bị chấn thương rất nghiêm trọng. Trên thực tế nếu ở tình trạng này thì người cũng sớm chết rồi. Sao cô gái này lại có thể sống sót được?”

Cố Kỳ không hiểu được, càng làm anh thấy thắc mắc hơn chính là: “Trên người cũng không có vết thương nào, cậu nhặt được cô gái thần kì này ở đâu vậy?”

“Có phải do anh chẩn bệnh sai hay không?” Vương An gãi đầu.

Vẻ mặt Cố Kỳ thay đổi, nhìn Vương An cười tủm tỉm: “Bây giờ cậu đang nghi ngờ năng lực của tôi à?”

Vương An rụt cổ lại, Cố Kỳ được mọi người công nhận là đệ nhất thần y, ai có thể nghi ngờ tài năng của anh: “Không dám, không dám.”

Tiếng nói chuyện thì thầm bên tai Tống Nguyễn đều có thể nghe được, nhưng cô không nhận thấy ác ý nên cũng không muốn mở mắt ra.

Cố Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt sau gọng kính vàng ánh lên vài phần tò mò cùng kỳ quái.

Sửa sang lại đồ nghề trên tay: “Chờ cô ấy tỉnh lại thì tôi sẽ tới kiểm tra lần nữa. Tôi chưa từng gặp được người nào mạng lớn như vậy.”(Ứng dụng TY T)

“Ừ.” Phó Hoài Bắc thấp giọng đáp.

Để người hầu ở lại chăm sóc, những người khác lần lượt ra khỏi phòng để tiễn Cố Kỳ.

Vương An ngáp một cái chuẩn bị đi nghỉ, còn chưa kịp nói tạm biệt liền nhận được nhiệm vụ.

“Điều tra thân phận của cô ấy, nhân tiện cậu hãy đi kiểm tra vết máu trên quần áo cô ta. Xuất thân của cô gái này cũng rất kỳ quái.”

Thời điểm Tống Nguyễn tỉnh lại, cô đã thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn mềm như mây.

Vui sướng lăn lộn thêm vài vòng.

Lâu rồi không được ngủ trên chiếc giường mềm như thế này, thật thoải mái! Cô vui đến mức cười híp cả mắt.

Đang say mê lăn trên giường mềm mại thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một người hầu mở cửa ra.

“Tống tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?”

Người đàn ông ngày hôm qua nhìn có vẻ là người có thân phận không đơn giản, điều tra được danh tính của cô cũng không có gì kì lạ. Tống Nguyễn gật đầu.

Người hầu kia lại nói: “Thiếu gia nói rằng sau khi cô tỉnh dậy sẽ cho tài xế đưa cô về Tống gia.”

Thiếu gia trong miệng người hầu này hẳn là người đã cứu cô ngày hôm qua.

Tống Nguyễn bước từ trên giường xuống, nhìn bộ đồ ngủ sạch sẽ ở trên người mình.

Người hầu vội vàng nói: “Quần áo của cô là do tôi thay.”

Tống Nguyễn ngoan ngoãn cúi đầu: “Cảm ơn.”

Dì Trương nhìn cô gái lễ phép trước mặt, cùng với gương mặt nhỏ thanh tú kia, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn gì chứ, là việc tôi phải làm mà.”

Danh tiếng của tiểu thư Tống gia, bà cũng đã nghe qua từ đám người hầu hay hóng chuyện cùng nhau. Cô bé ngoan ngoãn ở trước mặt này đâu giống với cô tiểu thư kiêu ngạo ngu ngốc trong lời đồn?

Trong lòng dù tràn ngập những nghi ngờ nhưng dì Trương không dám biểu hiện ra bên ngoài: “Cô nhanh xuống dưới ăn sáng nhé, sau đó sẽ có tài xế đưa cô về nhà.”

Tống Nguyễn gật đầu, chân xỏ vào đôi dép lê mềm mại.

Ánh mắt cô lạnh như băng. Đưa cô trở về Tống gia sao, thật tốt. Cô còn phải thay nguyên chủ báo thù nữa!

Dì Trương bỗng thấy xung quanh thật lạnh, không hiểu sao lại cảm thấy cô gái nhỏ nhắn trông như búp bê Tây Dương ở trước mặt lại có chút thật giống thiếu gia nhà mình.

Nhà ăn.

Dì Trương nhìn cô gái đang ngồi ở bàn ăn.

Lớn lên xinh đẹp như một con búp bê vậy, sao có thể ăn nhiều đến thế?

Đó là cái bánh bao thứ tám rồi!

Ngay cả thiếu gia cũng không thể ăn nhiều như vậy.

Đầu bếp nghe nói như vậy vui sướng chạy tới, đây là sự công nhận lớn nhất đối với tài nghệ của ông!

Cả người đang theo dõi cô cũng nhìn thấy được cảnh này.

Vương An cầm một chồng tài liệu: “Thiếu gia, đây là thông tin về đại tiểu thư Tống gia.”

Phó Hoài Bắc liếc nhìn camera theo dõi. Cô gái thong thả ăn bánh bao, khắp người lộ ra vẻ thỏa mãn lười biếng, nhưng lại mang một khí chất cao quý làm người khác phải tránh xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play