“Được, tôi chờ ông ta.” Tống Nguyễn bình tĩnh cắn một miếng dưa hấu, híp mắt: “Ngon thế, đã lâu rồi tôi không được ăn hoa quả.”

Ở Thượng Hải, dưa hấu không phải loại trái cây quý hiếm.

Một miếng dưa hấu cũng có thể mang lại cảm giác thỏa mãn như vậy, không biết trước kia cuộc sống cô thế nào, trong lòng Phó Hoài Bắc có cảm giác đau xót.

Sau khi ăn tối xong, lúc trở về nhà, đột nhiên Tống Nguyễn nhớ tới thiếu niên mà  mình thu nhận ngày hôm qua: “Lệ Kiêu đâu?”

“Ở học viện Võ Thuật.” Phó Hoài Bắc tiếp tục hỏi: “Em muốn đến học viện Võ Thuật trước không?”

Tống Nguyễn không chút do dự trả lời: “Được.”

Mặc dù ở Thượng Hải được phân chia văn võ rõ ràng nhưng học viện Võ Thuật vẫn rất kín tiếng, bí ẩn.

Trên mạng không có nhiều thông tin về học viện này, tốt nhất là nên đến xem trực tiếp.

Hai người đi ngang qua cổng trường Thượng Hải, trước giờ học buổi chiều đã có khá nhiều học sinh đứng ngoài cổng, Trình Duyệt và vài người khác bị mọi người vây xung quanh.

“Mỗi người một miếng, rẻ quá! Tôi cười chết.”

“Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!”

…..

Trình Duyệt cúi đầu, Duyệt Tâm Nhi cũng cúi đầu, lúc đầu cô ấy còn mắng những người đứng xem, nhưng càng mắng, con trai càng cười nhạo cô ấy, cuối cùng không còn cách nào khác, Duyệt Tâm Nhi chỉ có thể cúi đầu xuống.

Trong lúc hoảng hốt, Trình Duyệt bỗng nhớ ra những lời chế giễu Tống Nguyễn của học sinh trong lớp, so với anh ấy thì những lời cô nhận được còn quá đáng hơn, lúc ấy chắc hẳn cô đã rất buồn?

Bây giờ, rốt cuộc anh ấy đã nhận ra sai lầm của mình.

Tống Nguyễn chỉ liếc qua bên đó một cái, sau đó quay người đi thẳng về phía khuôn viên trường.

Bảo vệ nhìn thấy Tống Nguyễn thì nhíu mày, nói: “Xin lỗi, có người dặn dò tôi không được phép để cô vào.”

Ánh mắt Phó Hoài Bắc trở nên lạnh lùng: “Tại sao?”

Bảo vệ lắc đầu: “Lãnh đạo nói tôi không có quyền giải thích vì sao.”

Phó Hoài Bắc lấy ra một tờ giấy chứng nhận, lắc lắc trước mặt bảo vệ.

Bảo vệ trợn mắt, dường như không chắc rằng thứ trước mặt mình là thật hay giả.

Vẻ mặt Phó Hoài Bắc lạnh như băng: “Vào được chưa?”

Giọng anh rất lạnh lùng, bảo vệ cũng không dám hỏi thật giả, lại sợ đắc tội với người có chức quyền, nhỏ giọng nói: “Là chủ nhiệm Hoàng và hiệu trưởng Phàn nói học sinh này đã bị đuổi học, về sau không cho phép vào trường, còn cho chúng tôi xem ảnh, nếu cho vào sẽ bị phạt tiền.”

Phó Hoài Bắc khẽ cau mày: “Tôi dẫn cô ấy vào. Nếu có chuyện gì xảy ra, ông bảo họ đến học viện Võ Thuật tìm huấn luyện viên Phó.”

Bảo vệ dưới sức ép của anh chỉ có thể gật đầu.

Hai người đi sánh vai nhau, trong lòng Phó Hoài Bắc vẫn còn tức giận: “Có cần tôi giúp em sa thải bọn họ không?”

Bọn họ đã dùng rất nhiều thủ đoạn sau lưng cô.

Tống Nguyễn lắc đầu: “Không, để tôi tự giải quyết.”

Cô đã quen làm việc một mình, nhờ vả người khác giúp đỡ không phải phong cách của cô.

Phó Hoài Bắc cũng không giải quyết thay Tống Nguyễn, anh tin cô có thể làm được, cô không phải bông hoa nhỏ phụ thuộc vào người khác.

Học viện võ thuật và văn học ở cùng một khuôn viên trường nhưng hai học viện lại cách nhau rất xa. Nếu đi bộ phải mất một tiếng nên Phó Hoài Bắc đã chọn lái xe.

Xe dừng lại trước một ngọn núi, lưng chừng núi bị đào rỗng, cánh cổng làm bằng hai phiến đá to được đóng kín, đến gần mới nhìn rõ chất liệu, giống với chất liệu làm cửa nhà Trương gia.

Hệ thống cũng không nhịn được mà cảm thán: “Quả thực, trường học này vừa giàu vừa có quyền thế. So với cổng của Trương gia, cánh cổng của trường học này lớn hơn gấp 100 lần, nếu bán ở chợ đen, ít nhất cũng phải kiếm được mấy trăm triệu.” Phó Hoài Bắc vươn tay ấn một cái, hai cánh cửa nặng nề dần mở ra, như thể có một thế giới khác được mở ra trước mặt Tống Nguyễn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play