Đàm
Na Na buồn rầu nhìn Tống Nguyễn, muốn nói lại thôi.
Sau
khi Phàn Đông bị uy hiếp, hiện tại ước gì được xem truyện cười của Tống Nguyễn,
đắc ý nói: "Bạch lão sư là giáo viên cũ của học viện Võ Thuật, trước kia
đi qua chiến vực, vì bị thương nên mới lui ra, dưới tay hắn, chưa từng có học
sinh nào có thể từ dưới tay hắn bước vào học viện Võ Thuật, ngươi cũng không phải
là người ngoại lệ!"
Điện
thoại của Tống Nguyễn rung rung một cái, mở điện thoại di động ra.
"Ngẩng
đầu, hướng qua bên phải nhìn lên phía trước xem."
Theo
bản năng nhìn sang, đứng ở nơi đó là một nam nhân mặc một bộ quần áo bình thường
màu đen, hiển nhiên là một cảnh sắc đáng chú ý.
Ăn
cơm!
Trong
đầu Tống Nguyễn hiện lên một ý niệm, không để ý đến người phía sau liền bước
nhanh đi tới.
Phàn
Đống nhìn bóng lưng của cô, hừ lạnh một tiếng: "Có đôi khi tự tin quá cũng
không phải là chuyện tốt đâu."
"Muốn
đi ăn cơm sao?" Tống Nguyễn đứng trước mặt Phó Hoài Bắc.
Lúc
nhắc tới ăn cơm, trong mắt cô dường như phát sáng lên, chuyện ăn uống này đúng
là có lực hấp dẫn rất lớn đối với cô.
Phó
Hoài Bắc cảm thấy trong lòng ngứa một chút, ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi,
tôi đã sớm liên hệ với chủ quán."
Cổng
trường của học viện Thượng Hải rất lớn, bên cạnh có nhà hàng nhỏ, nhưng mà cũng
phải đi gần mười phút mới đến, nhà hàng không lớn, nhưng bình thường đến giờ ăn
cơm lại đặc biệt nhiều người.
Thế
nhưng ngày hôm nay ngoại trừ bà chủ bận rộn ra, thì đến một người cũng không
có.
Tống
Nguyễn đi vào, vừa mới vào đến bên trong, một cổ mùi hương tê dại xông thẳng
vào mũi.
Bà
chủ từ phía sau quầy bar nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn qua Phó Hoài Bắc,
bà lại nhìn nhìn tiểu cô nương ở bên cạnh, nhiệt tình nở nụ cười.
"Nhanh
ngồi xuống đi, đồ ăn đã làm xong, còn chuẩn bị một nồi lẩu, trước hết hai người
cứ bắt đầu ăn đi."
Bà
chủ nói xong vào trong phòng bếp gọi ông chủ.
Cửa
hàng chỉ có hai người là bà chủ và ông chủ, ông chủ bưng nồi đi ra, động tác có
chút lảo đảo.
Đi đứng
không tốt lắm, nhưng mà nhìn thấy Phó Hoài Bắc, ngược lại lại lộ ra bộ dáng
kích động.
Hai
người là người quen cũ?
Mao
huyết vượng, mùi thịt cá, lại thêm đậu phụ ma bà vừa lên, Tống Nguyễn hoàn toàn
bị thức ăn lôi kéo thần kinh, những cái khác đều không để trong lòng.
Vùi
đầu vào ăn.
Cắn
một miếng, trước tiên vị cay chiếm cứ toàn bộ khoang miệng, làm cho người ăn
càng muốn ăn nhiều hơn.
Tống
Nguyễn vui vẻ ăn.
Phó
Hoài Bắc ngồi ở đối diện xem đến vui vẻ, anh là một người không quá coi trọng
việc ăn uống, ăn cái gì cũng không có cảm giác khác nhau lắm, lúc này ăn lẩu,
có cảm giác ăn ngon hơn vài phần so với ngày thường.
Tống
Nguyễn không biết người đối diện đang suy nghĩ cái gì, còn gọi bà chủ cho cô
nhiều thêm một phần cơm lớn.
Cô
ăn rất nhanh, ăn nhiều, từ trước đến giờ bà chủ chưa gặp cô gái nào có thể ăn
như vậy.
Ngồi
ở phía sau quầy bar, hai người nhìn nhau như có điều suy tư gì đó, hóa ra, Phó
thiếu gia thích phong cách như này, con gái của bà không có hy vọng rồi.
Nghĩ
đến tào tháo tào tháo liền đến, thời điểm bà chủ nhìn thấy con gái mình xuất hiện
ở cửa, sửng sốt hai giây mới đứng lên.
Chậm
mất rồi.
Sau
khi Đường Tâm Di nhìn thấy Phó Hoài Bắc, trên mặt không thể dấu được nét vui vẻ:
"Anh Hoài, sao anh ăn cơm mà không nói trước với em một tiếng?"
Phó
Hoài Bắc ngẩng đầu, khi nhìn Đường Tâm Di trên mặt anh không có biểu tình gì:
"Tôi tới ăn cơm nói với cô làm cái gì?"
Đường
Tâm Di đang tươi cười liền cứng lại: "Em có thể ăn cơm cùng anh sao?"
"Không
cần, tôi có người ăn cùng rồi." Phó Hoài bắc nói xong, như có như không
nhìn Tống Nguyễn.
Lúc
này Đường Tâm Di mới chú ý tới người nữ sinh ngồi đối diện Phó Hoài Bắc, còn
đang ăn cơm, hình như cũng không nhìn thấy cô.(Ứng dụng TY T)
Một
màn yên lặng như vậy, lại thấy Đường Tâm Di trợn to hai mắt.
Vẫn
là lần đầu tiên cô nhìn thấy, Phó Hoài Bắc cùng ăn cơm với một nữ sinh, hơn nữa,
còn dùng thái độ cưng chiều như thế.
Người
phụ nữ này là người nào?
Đường
Tâm Di cố gắng nhìn rõ ràng mặt Tống Nguyễn, không nghĩ tới, Tống Nguyễn lại rất
chuyên tâm cúi đầu ăn cơm, căn bản là chưa từng nâng đầu lên.
Đường
Tâm Di không cam lòng nhìn về phía Phó Hoài Bắc: "Anh Hoài, cô ta là
ai?"
Phó
Hoài Bắc nhíu mày, anh chỉ muốn đưa Tống Nguyễn đi ăn một bữa cơm an tĩnh, sao
lại khó như vậy, lặng lẽ nhìn Đường Tâm Di: "Cùng cô không có quan hệ."
Thái
độ lạnh lùng.
Đường
Tâm Di thấy đã quen với thái độ như vậy rồi, dù sao thì Phó Hoài Bắc đối xử với
tất cả phụ nữ đều như vậy.
Nhưng
hiện tại, giống như có thứ gì đó phát sinh biến hóa.
Trước
kia Phó Hoài Bắc sẽ không đưa phụ nữ đi ăn cơm, người này nhất định rất quan trọng
đối với anh.
Trong
lúc Đường Tâm Di đang miên man suy nghĩ, Tống Nguyễn vừa mới ăn xong bát cơm thứ
ba, ngẩng đầu.
Một
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sáng như gốm sứ, trong giây lát cứ như vậy mà xuất hiện
ở trong mắt Đường Tâm Di, thực sự rất đẹp, ở giữa hai đầu lông mày còn toát ra
một cổ anh khí.
Trong
lòng cô đã chuẩn bị tốt những lời soi mói.
Nhưng
thời điểm nhìn thấy gương mặt kia, tất cả những từ ngữ đã chuẩn bị tốt đều
không nói ra được.
Tống
Nguyễn đã sớm chú ý thấy bên cạnh có người, nhưng mà cũng không thể chậm trễ việc
ăn cơm của cô.
Cô
cũng lười phải để ý.
"Còn
muốn ăn nữa không?" Phó Hoài Bắc thấy cô buông đũa xuống: "Tôi kêu
bác gái lại đưa cho em thêm phần cơm nữa?"
Tống
Nguyễn lắc đầu: "Gắp đầy một bát thịt bò, lại lấy thêm cơm sẽ không ăn được."
Đường
Tâm Di nhìn ba bát cơm đã ăn hết bên cạnh, nhịn không được mở miệng: "Tất
cả chỗ này đều là cô ăn sao?"
Tống
Nguyễn liếc nhìn cô ta một cái: "Có vấn đề gì sao?"
Đường
tâm Di: “... Không.”
Nữ
sinh này lớn lên khá sinh đẹp, tại sao lại ăn nhiều như vậy? Đường Tâm Di không
cách nào chấp nhận người mà Phó Hoài Bắc thích lại là đồ tham ăn.
Tống
Nguyễn cúi đầu tiếp tục ăn, vừa ăn vừa phê bình: "Cái lông dạ dày này
không tồi, anh cũng có thể ăn."
"Được."
Tống
Nguyễn nói cái gì ăn không tồi, Phó Hoài Bắc lập tức gắp lên nếm thử.
Đường
Tâm Di đứng ở bên cạnh.
Chung
quanh hai người này như là có một tấm chắn vô hình, người ngoài cũng không có
cách nào chen vào được.
Người
ngoài? Cô sao có thể là người ngoài được!
Đường
Tâm Di vội vàng lắc đầu, vẫn là bà chủ không nhìn nổi nữa, cứng rắn lôi kéo Đường
Tâm Di đi, trước khi đi còn hướng Tống Nguyễn nói: "Ăn không đủ lại kêu
bác gái!"
Đem
người kéo vào sau bếp, chỉ vào nói đứa con gái bảo bối của mình: "Con cũng
đừng gây chuyện, ngày hôm qua Hoài Bắc liên hệ với ba con, để ông chuẩn bị đồ
ăn, chính là chuẩn bị vì cô gái này, con đem tâm tư của mình thu hồi lại, con
không xứng với Phó thiếu."
Đường
Tâm Di dậm chân: "Có ai diệt chí khí của chính mình như mẹ không, làm tăng
uy phong cho người khác sao?"
Bà
chủ bĩu môi: "Chỉ bằng gương mặt đó, con đã kém xa người ta, đi học cho giỏi,
đừng làm tình cảm của Phó thiếu đối với chúng ta mất hết."
Đường
Tâm Di không quan tâm, trong miệng lẩm bẩm: "Cô ta ăn nhiều như vậy, đúng
là người phụ nữ thô tục."
Bà
chủ làm bộ muốn đánh con gái mình, cuối cùng vẫn là giả vờ đánh một cái.
Tống
Nguyễn ăn no, hiếm khi nói được một câu không liên quan đến ăn uống: "Người
phụ nữ vừa nãy, thích anh?"
Tuy
rằng cô biết tình cảm, nhưng chuyện gì không thích hợp thì vẫn có thể phát hiện
ra được.
Phó
Hoài Bắc nhíu mày, trong ngực vậy mà lại sợ cô hiểu lầm: "Tôi không thích
cô ta, tôi không có thích phụ nữ."
Tống
Nguyễn ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc, hóa ra anh không
thích phụ nữ?
Thấy
ánh mắt kia của cô, Phó Hoài Bắc tự ý thức được là mình đã nói sai, mở miệng định
giải thích, cuối cùng lại cảm thấy càng giải thích càng loạn.
Đơn
giản dời đi trọng tâm câu chuyện: "Trương Hoành Vĩ biết chuyện của Trương
gia, hắn là chủ nhân của Trương gia, hiện tại tọa chấn ở chiến vực, sau khi biết
Trương Thần bọn họ đã chết, Trương Hoành Vĩ đã bộc phát tính tình rất lớn, sợ
là muốn tìm em gây phiền phức."