Hiệu
trưởng mặc tây trang đi giày da, nhíu mày nhìn Tống Nguyễn: "Đều là bạn học,
em bắt nạt bạn học như vậy, học viện Thượng Hải không hoan nghênh em."
Người
phụ nữ vừa thét lên một tiếng chói tai vừa lấy móng tay đỏ như máu của mình chỉ
vào Tống Nguyễn: "Hiệu trưởng, tôi vừa mới nghe mấy học sinh và thầy giáo
nói, điểm thi của cô ta năm nào cũng xếp hạng từ cuối lên, hôm qua đã bị đuổi
đi rồi."
"Ngày
hôm nay, cô ta đến đây, nhất định là muốn xin ngài cho đi học lại." Người
phụ nữ đi từng bước một lên phía trước, ngón tay càng ngày càng đến gần chỗ Tống
Nguyễn: "Việc hợp tác giữa tôi và trường vẫn sẽ tiến hành giống như trước
đây, nhưng mà học sinh này, tôi không muốn nhìn thấy cô ta xuất hiện ở trường học."
Hiệu
trưởng ngượng ngùng cười: "Cô ta đã bị trường học đuổi đi rồi, nếu như
không có tình huống đặc biệt nào, chúng tôi sẽ không nhận vào, có cầu xin tôi
cũng không được."
Người
phụ nữ mỉm cười: "Tôi chỉ là muốn không có trường hợp đặc biệt nào xảy ra,
con tôi học tập ở học viện Thượng Hải không tệ, tôi và ba của nó cũng vô cùng
vui vẻ, tiền tài trợ cho năm nay có thể tăng thêm."
Hiệu
trưởng mỉm cười, nói hắn là hiệu trưởng, còn không bằng nói hắn là người phụ
trách chuyên kéo tiền tài trợ cho trường học, nếu phụ huynh mà cho hắn mặt mũi,
hắn ngược lại cũng cho phụ huynh mặt mũi.
Ánh
mắt hắn nhìn về phía Tống Nguyễn, nữ sinh này, lớn lên đẹp thì có đẹp, nhưng mà
đáng tiếc, không biết trời cao đất rộng.
Dù
sao cũng đã bị đuổi đi rồi, không có khả năng sẽ nhận lại, hắn cũng vui vẻ đồng
ý: "Mẹ Trình Duyệt, cô đừng quá lo lắng, từ trước đến giờ, học sinh đã bị
học viện Thượng Hải đuổi đi chưa từng có trường hợp nào được nhận lại, kể cả cô
ta cũng không ngoại lệ."
Hiệu
trưởng nói xong.
Tống
Nguyễn nhìn về phía hiệu trưởng, bình tĩnh nói: "Xin hỏi, thầy biết chuyện
gì đã xảy ra sao?"
Hiệu
trưởng cau mày, dường như không nghĩ tới cô vậy mà dám tranh luận.
"Đã
xảy ra chuyện gì? Con tôi nói cái gì thì đó là sự thật, cô chỉ là một cô nhóc,
không có ai dạy bảo, vì đồng tiền mà đi khắp nơi dụ dỗ người, làm sao, dám làm
mà không dám nhận phải để con trai tôi nói ra mới chịu?" Duyệt Tâm Nhi
vênh váo tự đắc: "Tôi đây chỉ có một đứa con trai, nếu nó muốn sao trên trời,
tôi chỉ hận không thể hái xuống cho nó, cho nên tôi không thể để cho cô nhục
nhã nó như vậy."
Nếu
một nữ sinh bình thường mà bị nhục nhã như vậy, hơn nữa năng lực chịu đựng lại
không tốt, chắc chắn đã tự sát.
Quả
thực là có mẹ nào con nấy.
Đã
như vậy, cô sẽ làm cho bà ta cảm nhận được, cái gì gọi là giáo dục!
Duyệt
Tâm Nhi thấy cô không nói lời nào, khóe miệng dương lên thật cao, tư thế như là
từ trên cao nhìn xuống nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tống Nguyễn
nói: "Dám ức hiếp con tôi, tôi sẽ khiến cho cô từ nay về sau không thể đi
học, cho cô trở thành người sống dưới đáy xã hội, chuột chạy qua đường!"
"Con
trai, đem thứ kia ném đi." Duyệt Tâm Nhi nói xong, duỗi tay chỉ vào mặt Tống
Nguyễn.
"Bùm!"
Đột
nhiên một trận đau nhức bứt rứt, từ đầu ngón tay truyền khắp toàn thân, khuôn mặt
trang điểm tinh xảo của Duyệt Tâm Nhi đột nhiên vặn vẹo, mồ hôi lạnh từng giọt
thấm ra.
Tống
Nguyễn cúi đầu, mỉm cười: "Bộ dạng sao vậy? Có cảm thấy đau hay
không?"
Duyệt
Tâm Nhi nghiến răng nghiến lợi: "Buông ra... thả tôi ra, cô... Cô có biết
chồng tôi là ai hay không?"
"Tôi
không cần biết chồng của bà là ai, tôi không có hứng thú đối với chồng của
bà." Tống Nguyễn hướng chỗ đầu gối bà ta tùy ý đá một cước.
"Phốc."
Một
tiếng động mạnh vang lên, bà ta bị ép quỳ trên mặt đất.
Tống
Nguyễn cúi đầu xuống: "Rất thích việc nói xấu thanh danh nữ sinh có đúng
không?"
Quay
đầu nhìn thoáng qua Đàm Na Na: "Lấy tấm bảng của Trình Duyệt lại đây, đem
chữ ở trên đó lau hết đi, đổi thành, ta là vịt, một khối tiền một lần, hoan
nghênh mọi người đến chơi. Sau đó đưa cho Trình Duyệt."
Trước
cổng trường to lớn.
Một
mảnh yên tĩnh, Đàm Na Na nghe thấy lời nói vô cùng hoảng sợ đứng đó, ngây ngốc
đứng yên quên luôn phản ứng.
"Không
nghe thấy sao?"
"Nghe
thấy, nghe thấy." Đàm Na Na không biết nhiệt huyết sôi trào từ đâu, liền
trực tiếp cướp tấm bảng ở trong tay Trình Duyệt, dùng tay áo lau sạch chữ, sau
đó viết từng chữ mà Tống Nguyễn vừa mới nói lên.
"Treo
ở trên cổ hắn."
Duyệt
Tâm Nhi hai mắt trợn to: "Cô dám!"
"Treo
lên!"
Trước
đây Đàm Na na không thích Tống Nguyễn. Nhưng mà hiện tại, cô đã hoàn toàn bị Tống
Nguyễn thuyết phục, nghe lời mà đem tấm bảng treo lên trên cổ Trình Duyệt.
"Hiệu
trưởng Phàn, thầy mau ngăn cản cô ta lại!"
Tiếng
thét chói tai của người phụ nữ làm Phàn Đông bừng tỉnh: "Bạn học Tống Nguyễn,
em đang làm cái gì vậy? Đem tấm bảng kia lấy xuống, tại sao em có thể đối xử với
bạn học Trình Duyệt như vậy?"
Tống
Nguyễn nghe thấy thế cười lạnh một tiếng.
Đàm
Na Na ngược lại không nghe nổi nữa: "Hiệu trưởng Phàn, Lúc trước Trình Duyệt
còn nói những lời khó nghe hơn với bạn học Tống Nguyễn, nhưng thầy cũng không
chịu nghe Tống Nguyễn nói."
Có
thể giống nhau được sao? Một năm ba mẹ trình Duyệt trợ cấp cho trường học hai
chục triệu tiền tài trợ, mà Trình Duyệt học tập cũng rất tốt.
Hằng
năm đến một phân tiền Tống Nguyễn cũng không giao ra thì thôi, đã thế thành
tích học tập lại còn kém.
Nhưng
mà ở trước mặt công chúng, bị học sinh trong trường nói như vậy, Phàn Đông
không thể nào kiềm chế được vẻ mặt của mình: "Bạn học Trình duyệt chỉ là
muốn vui đùa một chút, chỉ là vui đùa mà thôi, không có nhằm vào bạn học Tống
Nguyễn, bạn học Tống không nên coi đây là một trò đùa quá đáng chứ."
"Mau
buông mẹ Trình Duyệt ra, lấy tấm bảng ở trên người Trình Duyệt xuống, đừng để
thầy phải tức giận."
Tống
Nguyễn đảo mắt liếc hiệu trưởng một thân tây trang giày da.
"Em
cũng chỉ là vui đùa một chút thôi, hy vọng rằng Trình Duyệt sẽ không coi đây là
một trò đùa quá đáng. Còn có, thầy dùng tư cách gì đến ra lệnh cho em?"
Cô hỏi
ngược lại khiến Phàn Đông không biết nói gì.
Tống
Nguyễn tiếp tục nói: "Em đã không còn là học sinh của học viện Thượng Hải,
tự khi nào đến lượt thầy dạy em cách hành sự?"
Học
viện Thượng Hải ấy hả!
Học
viện Thượng Hải là học viện nổi danh nhất trong tất cả các học viện, tuy rằng
tiền lương hàng năm của Phàn Đông không cao, thế nhưng thể diện của ông, từ học
sinh đến phụ huynh, khi nói chuyện với ông không ai là không mang theo mấy phần
tươi cười.
Những lời nói thẳng thắn của Tống Nguyễn hoàn
toàn khiến ông cảm thấy bối rối, ngay sau đó vẻ mặt lại chuyển thành tức giận:
"Em có biết em đang cùng ai nói chuyện ở đây không?
"Thầy
có tin là nếu thầy dám nói thêm một chữ, em sẽ cho thầy quỳ luôn ở chỗ
này?" Tống Nguyễn ánh mắt bình tĩnh.
Ánh
mắt đó giống như sự yên lặng ngoài biển trước cơn bão lớn, nhìn thoáng qua thì
yên lặng, nhưng không biết rằng ở sâu bên dưới lại ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm,
Phàn Đông há mồm, đem lời muốn nói nuốt xuống bụng.
Ông
đường đường là hiệu trưởng của học viện Thượng Hải.
Nếu
như thật sự phải quỳ gối trước cổng trường Thượng Hải, vậy thì thể diện của ông
phải mất hết rồi!
Duyệt
Tâm Nhi thấy hiệu trưởng lui lại vài bước, trong ngực thầm mắng chửi vài tiếng,
nhưng mà hận nhất vẫn là Tống Nguyễn, nhưng mà bà ta là người co được dãn được:
"Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi cầu xin cô, xin cô buông tôi ra."
Tống
nguyễn đem bà ta nhấc lên rồi nhét vào bên cạnh Trình Duyệt: "Đã muộn rồi,
bà ở lại đây một tuần với con trai bà đi, sau đó tôi sẽ thả hai người ra."
"Hai
người đừng có mà giở trò trước mặt tôi, từ ngày mai trở đi, tôi học ở học viện Võ Thuật, mỗi ngày sẽ đều tới nhìn
các ngươi một chút."
Tống
Nguyễn vừa nói xong, mọi người ở bốn phía đều đồng loạt rùng mình.
Quá
dọa người rồi!
Đây
còn là Tống Nguyễn hèn yếu trước kia sao?
Tống
Nguyễn cũng không lại cho mẹ Trình Duyệt treo đồ vật lên người, bởi vì cô không
thích cách làm nhục này, cái quan trọng là, nếu treo ở trên người Trình Duyệt,
sẽ làm cho người phụ nữ này đau lòng.
Từ
lâu Trình Duyệt đã không còn đắc ý dào dạt như lúc ban đầu. Ngược lại bây giờ vẻ
mặt là thất hồn lạc phách.
Giải
quyết xong một nhà này, Tống Nguyễn nhìn hướng mấy người nam sinh bên cạnh
Trình Duyệt: "Người nhà của các cậu cũng tới trường sao? Nếu là có tới thì
cùng nhau kêu lại đây đi."
Mẹ
nó ai dám kêu đến đây!
Kêu
đến sẽ không chỉ đơn thuần là vả mặt!
Đàm
Na Na kích động sắc mặt đỏ bừng: "Tống nguyễn, cậu muốn đi học viện Võ Thuật
sao? Là tham gia thi đấu vào ngày mai sao?
Nữ
sinh này coi như dám làm dám chịu, Tống Nguyễn đối với cô ta còn có một chút ấn
tượng.(Ứng dụng TY T)
Gật
đầu.
Phàn
Đông ở bên cạnh nghe được, trào phúng cười: "Thầy vẫn cho rằng em nên tìm
quan hệ với một cái bệnh viện tốt đi, tham gia thi đấu ngày mai? Em đừng si tâm
vọng tưởng, người thi đấu ngày mai chính là Bạch lão sư."
Đàm
Na Na nghe thấy tên Bạch lão sư, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.