"Rầm rầm."

Một tiếng động lớn vang lên, rõ ràng chuyện này khiến hai người bị chấn động.

Đây không phải là một giấc mơ, là sự thật.

Đôi môi của Diệp Lệ Lệ run rẩy: "Làm sao có thể? Người Trương gia làm sao có thể chết được?"

Tin tức nói rằng họ người chết là do một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn.

Ba người đồng thời gặp tai nạn xe cộ?

Một người trong số đó là Trương Thần, chính là một võ sĩ trung cấp, chỉ là một vụ tai nạn xe cộ vậy mà có thể trực tiếp giết chết hắn!

Hơn nữa hắn vẫn còn là một võ sĩ khỏe mạnh,

Không hiểu sao trong đầu Diệp Lệ Lệ hiện lên một khuôn mặt tinh xảo đang mỉm cười, hai mắt trợn to nhìn Tống Trung Hâm: "Anh nói xem, có phải việc này là do Tống Nguyễn làm ra hay không?"

Tống Trung Hâm vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện một nhà Trương gia đều chết.

Cả người vẫn còn đang rất hoang mang, theo bản năng lắc đầu: "Không có khả năng! Không thể nào là con bé."

Ông ta không thể nào chấp nhận được nếu việc này là do Tống Nguyễn làm.

Diệp Lệ Lệ lại nhớ đến một chuyện: “Nhưng ngày đó Trương Cường ở trong sân gọi điện thoại, anh cũng nghe rõ ràng, hắn muốn phái võ sĩ đi bắt Tống Nguyễn, nhưng bây giờ đã nhiều ngày trôi qua, Tống Nguyễn đều không mất một cọng lông nào, vẫn còn kiêu ngạo như vậy mà người Trương gia thì lại xảy ra chuyện.”

Đàn ông trong nhà đều chết hết.

Tống Trung Hâm không nói nữa.

Ông ta hiểu rõ con người của Trương Cường, nếu như đã muốn theo dõi một người thì không thể nào sẽ buông tay một cách dễ dàng, từ hôm qua, sau khi Trương Cường rời khỏi Tống gia, một chút tin tức đều không có.

Trong một chút thời gian ngắn ngủi như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Tống Trung Hâm không dám nghĩ đến, chỉ lắc lắc đầu: "Không có khả năng, cho dù cô ta có trở thành một võ sĩ, cũng không thể nào trở nên lợi hại như thế."

Diệp Lệ Lệ cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, cũng cảm thấy không có khả năng: "Hay là Tiêu tổng vì Tống Nguyễn nên mới ở chung với người đàn ông kia cho hả giận?"

"Có khả năng là như vậy." Tống Trung Hâm vừa mới hạ cánh tay xuống, liền đau đến nhe răng trợn mắt.

Xương cánh tay này của ông ta đã bị gãy nát bét, chắc từ giờ trở đi sẽ không bao giờ có thể cử động như bình thường được nữa.

Người đàn ông kia thật sự quá ngoan độc, tất cả đều do Tống Nguyễn.

Diệp Lệ Lệ đau lòng liếc ông ta một cái: "Cũng không biết nhân vật lớn kia xem trọng Tống Nguyễn ở điểm nào? Chẳng lẽ từ nay về sau chúng ta phải xem sắc mặt của cái đứa con hoang kia mà sống sao?"

Tống Trung Hâm lắc đầu: "Cô ta đã không còn liên quan gì đến Tống gia nữa rồi, cho dù có lấy lòng cô ta thì cũng vô dụng, chỉ có thể nhẹ nhàng làm hai người kia tránh tiếp xúc với nhau."

Chỉ có con gái ruột của ông ta, mới một lòng hướng về cái nhà này.

Bên kia Tống gia, Tống Thanh Thanh nhìn thấy tin tức trên mạng, cũng hết sức kinh hãi.

Người Trương gia đã chết?

Vậy Tống Nguyễn phải làm sao bây giờ?

Tống Thanh Thanh khẩn trương gọi điện thoại cho Hứa Cảnh, hỏi chuyện về kẻ giết người.

Vậy mà cái kẻ gây ra tất cả chuyện này, đến bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường chống lại tiếng nói lạnh lẽo máy móc của hệ thống.

Cả người xoay qua xoay lại: "Hôm nay tôi không có tiết học, có thể ngủ dậy muộn một chút."

Hệ thống trợn trắng mắt: "Côi có còn muốn ăn đồ cay Tứ Xuyên không?

Tống Nguyễn: "Vậy để đến buổi trưa đi."

Hệ thống không nói gì, cuối cùng nó không làm ầm ĩ với Tống Nguyễn nữa, để cho cô ở trên giường ngủ một giấc đến mười giờ rưỡi.

Lúc Tống Nguyễn xuống lầu, mới phát hiện ra bên ngoài trời đang mưa.

Diệp Thục Tuệ đau chân ngồi ở trên xe lăn, có chút cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Nguyễn nhìn thấy một màn như vậy, đột nhiên dừng lại bước chân, hỏi hệ thống: "Cái kia là dịch thể cải tạo gì vậy, có thể cho bà ngoại uống được không?"

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Diệp Thục Tuệ hàng năm đều làm một chút việc vặt, tuổi lớn một chút liền đi làm công nhân dọn dẹp vệ sinh môi trường, thân thể đã không được tốt, vậy mà năm nay trong lúc đang làm lại bị té ngã một cái, bây giờ mỗi khi gặp ngày trời mưa âm u, là các đốt ngón tay liền đau nhức, còn chân thì lại càng đau hơn, nghiêm trọng đến mức không thể đứng lên được, phải ngồi trên xe lăn.

"Có thể, nhưng mà người thường không thể chịu được liều lượng mạnh như vậy, ngày bình thường cô cứ cho bà ấy uống nước trắng, tùy tiện cho thêm một giọt dịch đó vào là được, sau khi uống được một thời gian, những đau đớn trên cơ thể bà ấy sẽ dần dần biến mất.

Tống Nguyễn vội vàng chạy tới rót một cốc nước, lén lút thêm vào trong đó một giọt dịch cải tạo.

Sau đó mới bưng cho Diệp Thục Tuệ: "Bà Ngoại, uống nước ạ."

Diệp Thục Tuệ cười, vươn tay cầm lấy cốc nước, uống một ngụm, chỉ là cảm thấy nước ngày hôm nay đặc biệt ngọt mát, cũng không có suy nghĩ cái gì khác, uống xong liền để cốc xuống.

"Nguyễn Nguyễn, con nhất định phải đi học đó, có nghe thấy không?"

Tống Nguyễn ngồi xổm xuống bên cạnh người bà: "Con biết rồi, ngày mai con sẽ đi học viện võ thuật của Thượng Hải, người đừng lo lắng."

Diệp Thục Tuệ thở phào một hơi, không để ý đến cảm giác đau đớn ở trên đùi đã được giảm bớt, vỗ vỗ tay Tống nguyễn: "Bà ngoại không trông mong con sẽ tha thứ cho cha mẹ của mình, nhưng dù sao mẹ con cũng là do một tay bà ngoại nuôi lớn, bà ngoại không muốn làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chờ đến lúc ta chết rồi, con muốn làm gì Tống gia bà ngoại cũng mặc kệ."

Tống Nguyễn nhíu mày.

Căn bản cô không hề có suy nghĩ như vậy.

Tra tấn người Tống gia là được rồi, cô cũng không nghĩ sẽ lấy mạng sống của bọn họ.

Dù sao thì, nguyên chủ cũng đã chết rồi, bọn họ không nhất định phải chôn cùng.

Bà ngoại là người duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với nguyên chủ, Tống Nguyễn muốn cố gắng hết sức kéo dài tuổi thọ cho cho người bà hiền lành này.

Tống Nguyễn cúi đầu suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu: "Nếu như bọn họ không làm gì quá phận, con sẽ vì nể mặt mũi của bà mà chừa lại cho bọn họ một con đường sống, nhưng nếu lại tìm con gây phiền phức, vậy thì con xin lỗi bà ngoại."

Biểu cảm trên mặt Diệp Thục Tuệ bình tĩnh: "Được."

Tống Nguyễn nhìn thời gian, ước chừng đã gần đến thời gian ăn cơm trưa, đã sớm nhận được tin tức của vị trí: "Bà ngoại, con sắp phải đi ra ngoài."

"Ừ, con đi chơi vui vẻ."

Lúc Tống Nguyễn ra tới cửa chính, từ từ quay đầu lại, xuyên thấu qua lớp cửa thủy tinh, thấy được Diệp Thục Tuệ ngồi ở bên cửa sổ, trên mặt của bà cụ hiện lên một nụ cười hiền hòa.

Có thể là do tiếng mưa rơi tí tách.

Từ góc độ này nhìn lại, bà cụ một mình ngồi ở chỗ kia, trông rất tịch mịch.

"Hệ thống, cậu nói xem tôi có nên mua thêm một căn nhà hay không, để cho bà ngoại và Lệ Kiêu ở trong đó?"

Hệ thống lắc lắc cái đầu nhỏ: "Tôi không biết, tôi không hiểu tình cảm của con người."

Tống Nguyễn nhăn mặt: "Tôi cũng không hiểu."

Cô cũng không có tiếp xúc cùng người bình thường, ngoại trừ sát thủ, cho dù mọi người đều biến mất, vẫn còn có hệ thống.

Không hiểu được chuyện này cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, lái xe đi đến học viện Thượng Hải.

Thời điểm đi ngang qua cổng học viện, Tống Nguyễn nhìn lướt qua, mấy người muốn xin lỗi vẫn còn đang đứng ở đó, nhưng tấm bảng ở trên ngực đã không còn nữa.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được có người không coi lời nói của cô ra gì!

Tống Nguyễn xuống xe.

Đàm Na Na thấy Tống Nguyễn xuống xe dẫn đầu đi tới, lập tức muốn khóc: "Tống Nguyễn, không phải là tôi không muốn nói cho cậu biết, là bọn hắn uy hiếp chúng tôi."

Mấy nữ sinh theo sau đồng loạt gật đầu.

Có người nhát gan trong mắt đã đẫm lệ: "Gia trưởng của bọn họ đã tới trường rồi, đang ở chỗ hiệu trưởng nói chuyện này, hay là chúng ta cứng rắn đem bọ họ kéo ra ngoài cổng trường."

Tống Nguyễn từ lời nói của bọn họ đã hiểu hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Liếc nhìn mấy người nam sinh.

Có nam sinh không phục nhìn cô: "Tống Nguyễn, cô đừng có vội đắc ý, cha mẹ tôi đã tới, nếu ngày hôm nay trường học mà không trừng phạt cô, thì năm nay cha mẹ tôi sẽ không tài trợ cho trường học nữa."

"Phải không?" Tống Nguyễn nghiêng đầu nói: "Cậu nói xem nếu tôi ở chỗ này đem cậu phế đi, cha mẹ cậu có kịp tới đây ngăn cản hay không?"

Nam sinh nọ biến sắc, rõ ràng là có chút sợ hãi.

Tống Nguyễn khẽ cười: "Tôi không muốn nói đến lần thứ hai, lấy tấm bảng đeo lên, phải xin lỗi đủ một tuần."

Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, hơn nữa có người nói cô làm cho Hoàng Minh Xuyên phải quỳ xuống nói chuyện.

Mấy người nam sinh nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, vẫn còn có chút sợ hãi.

Đã có người khom lưng xuống cẩm tấm bảng lên.

"Buông tấm bảng xuống, xem tiền đồ của các cậu kìa, một người đã trở thành học sinh bị học viện Thượng Hải khai trừ, các cậu nghĩ xem cô ta còn có thể làm cái gì?" Một đạo âm thanh bén nhọn ở bên cạnh cửa vang lên: "Hiệu trưởng, ông tới đây nói xem chuyện này phải xử lý như thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play